Trong lúc Hứa Chiêu Đệ còn chưa kịp phản ứng, Thi Vân Dạng thừa cơ liền dùng đầu lưỡi chui vào miệng đối phương. Kinh nghiệm tình trường phong phú nên kỹ thuật hôn của Thi Vân Dạng không cần bàn cãi, kể cả chưa nhớ được nhưng phản ứng của thân thể vẫn rất thành thục.
Thi Vân Dạng có cảm giác mình giống như nắng hạn gặp mưa rào, hôn Hứa Chiêu Đệ cảm giác cực kỳ tốt, mặc dù người kia giống như đầu gỗ, cái gì cũng không có phản ứng, thậm chí còn không hiểu phong tình đem mắt mở thật to nhưng cô vẫn tiếp tục làm sâu hơn nụ hôn này. Cô cảm thấy trên người Hứa Chiêu Đệ có hương thơm xử nữ, trong miệng lại còn ngọt ngào như mật, tuyệt đối không chỉ là cảm giác mát mẻ do kem đánh răng mang lại, còn có mùi hương tự nhiên. Thi Vân Dạng biết mình hôn đến mức càng hôn sâu thì chân tâm lại càng ướt, du͙© vọиɠ thân thể hoàn toàn dâng lên, vì vậy càng hôn càng nhập tâm.
Hứa Chiêu Đệ cảm giác được lưỡi Thi Vân Dạng chui vào trong miệng mình, bởi vì hai người mới vừa đánh răng xong nên nàng thậm chí có thể thấy mùi bạc hà mát mẻ lan tỏa trong miệng, đầu lưỡi của Thi Vân Dạng cũng mềm mại ấm áp. Hứa Chiêu Đệ thừa nhận kì thực hiện tại bản thân không bài xích nụ hôn này, mềm mại thơm tho, ướŧ áŧ nhẵn nhụi, đặc biệt là khi Thi Vân Dạng từ từ làm nụ hôn sâu hơn. Hứa Chiêu Đệ cảm giác thân thể mình có chút kỳ quái, loại cảm giác đó nàng chưa từng trải nghiệm bao giờ. Mắt Hứa Chiêu Đệ vẫn luôn mở thật to, nàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Thi Vân Dạng kề sát mình, có tư vị không thể nói thành lời. Nàng không biết vì sao Thi Vân Dạng muốn hôn mình, lại đối với mình phát tình, hay đó chỉ là một trò đùa ác ý? Suy nghĩ Hứa Chiêu Đệ xoay chuyển nhưng lại bị kỹ thuật hôn cao siêu của Thi Vân Dạng khơi ra cảm giác, quấy nhiễu sự tập trung. Bất quá Hứa Chiêu Đệ cũng không phóng túng bản thân, nàng cảm thấy Phương Phương không nên như vậy, mình hẳn là nên lập tức ngăn lại, không để Phương Phương hồ nháo nữa.
Hứa Chiêu Đệ liền cắn môi dưới Thi Vân Dạng một cái, lực cắn không nặng, ít nhất không để cho người kia chảy máu, nhưng cũng không nhẹ, đủ bị đau để rời khỏi môi nàng.
Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ, chỉ thấy đối phương cũng nhìn mình chằm chằm, chẳng qua là so với sự trầm mê của mình lúc nãy thì tầm mắt của Hứa Chiêu Đệ quá mức trong suốt, điều này khiến Thi Vân Dạng cảm giác mình là một tên cuồng sắc còn Hứa Chiêu Đệ là một đóa sen thuần khiết không bị người ảnh hưởng.
"Tại sao cô có thể làm như vậy?" Hứa Chiêu Đệ không hiểu.
"Cảm giác không tốt sao?" Thi Vân Dạng hỏi, cô tự thấy mình hôn không đến nỗi để cho Hứa Chiêu Đệ thấy ghét mới đúng, hơn nữa vừa rồi Hứa Chiêu Đệ cũng để cho mình hôn rất lâu, xác định Hứa Chiêu Đệ cũng không phải là ghét.
"Những chuyện này không phải trọng điểm, cô làm như vậy chính là không đúng!" Ngôn từ trách cứ của Hứa Chiêu Đệ rất chính đạo.
"Cảm giác mới là trọng điểm không phải sao? Cảm giác tốt là được, nếu không tốt chị có thể nói ra bất mãn chỗ nào, em sẽ cải thiện!" Suy nghĩ của Thi Vân Dạng và Hứa Chiêu Đệ vĩnh viễn không ở cùng một chỗ, điểm chú ý cũng hoàn toàn bất đồng.
"Tôi là nữ, cô cũng là nữ, hơn nữa tôi chưa cho phép, cứ như vậy…" Hứa Chiêu Đệ phát hiện Thi Vân Dạng căn bản không hiểu trọng tâm nàng nói, chẳng lẽ người kia không cảm thấy chuyện hai nữ nhân hôn nhau rất kỳ quái sao? Chính xác mà nói thì nàng bị cường hôn, mà cường hôn người khác là không đúng.
"Không có luật nào quy định hai nữ nhân không được hôn nhau. Hơn nữa, trên phim hai người muốn hôn đều không phải trực tiếp hôn sao, có phim nào còn phải hỏi xin phép mới được à?" Thi Vân Dạng cưỡng từ đoạt lý nói.
"Hai nữ nhân hôn nhau là không phù hợp với lẽ thường, còn trên phim hôn nhau là vì bọn họ là tình nhân, chúng ta không phải…" Hứa Chiêu Đệ có cảm giác tú tài gặp trạng nguyên, bị nói đến không có đường đỡ, nhưng nàng vẫn cố gắng gạt bỏ quan điểm mơ hồ của Thi Vân Dạng.
"Nữ nhân cùng nữ nhân cũng có thể ân ái, ai nói không hợp lẽ thường, phần lớn con người đều thuận tay phải nhưng chẳng lẽ không cho phép người khác thuận tay trái sao? Không phải tình nhân thì bây giờ chúng ta trực tiếp trở thành tình nhân là được." Thi Vân Dạng cảm thấy những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là Hứa Chiêu Đệ đối với mình có cảm giác hay không, chỉ cần hai bên đều có cảm giác, các nàng liền có thể làm đối tượng của nhau, tiếp đến là làm chuyện 'không miêu tả được', dĩ nhiên chuyện 'không miêu tả được' vẫn có thể làm trước, rồi yêu sau cũng tốt, nhưng dù sao bây giờ cô thực sự muốn làm chuyện 'không miêu tả được' với Hứa Chiêu Đệ.
Hứa Chiêu Đệ cảm thấy cực kỳ vô lực, tại sao chuyện nàng cho rằng rất nghiêm túc thì với Thi Vân Dạng lại biến thành chuyện tùy ý như thế, thật giống như tối nay đi dự tiệc muốn ăn rất nhiều món nhưng đến cuối cùng lại chỉ thấy vài ba món ăn đơn giản.
"Vậy tôi không đồng ý trở thành tình nhân." Hứa Chiêu Đệ cảm thấy phải nói chuyện rõ ràng ngay từ đầu, không thể để Thi Vân Dạng cưỡng ép thành tình tiết phim Happy Ending như vậy, kết cục là do mình định, nàng dĩ nhiên không cho phép chuyện vô lý phát sinh.
"Tại sao? Em có chỗ nào không tốt?" Thi Vân Dạng hỏi, cô tự nhận bản thân rất hoàn mỹ, Hứa Chiêu Đệ có thể cân nhắc tên nam nhân kia thì sao có lý do cự tuyệt mình.
Hứa Chiêu Đệ cho rằng chỉ cần nuôi Phương Phương đến khi hồi phục trí nhớ là được rồi, ai biết tối nay bị cường hôn mà không hiểu tại sao, giờ phút này còn trở thành tình nhân, chuyện như vậy chẳng lẽ Phương Phương không cảm thấy quá đột ngột? Giống như có cái gai trong thức ăn, rõ ràng nhìn thấy được cái gai đó còn bị buộc phải nuốt xuống, kể cả nuốt vào cũng sẽ không thể tiêu hóa được.
"Dù sao cũng không thể!" Hứa Chiêu Đệ vẫn cự tuyệt rất kiên định.
"Ừm." Thái độ Thi Vân Dạng bên ngoài thuận theo nhưng căn bản không để ở trong lòng, thời gian lâu dài, Hứa Chiêu Đệ sẽ từ từ theo mình, dù sao Thi Vân Dạng cũng hiểu rất rõ tính tình của đối phương, ví như chuyện ban đầu không để cô ôm, bây giờ không phải ngoan ngoãn cho ôm sao? Lúc này Thi Vân Dạng đang dùng mặt mình chôn ở cổ Hứa Chiêu Đệ ngửi ngửi.
Tất nhiên Hứa Chiêu Đệ có cảm giác, nhưng hết lần này đến lần khác nàng không có cách gì đối phó với nữ nhân vô lại Thi Vân Dạng, chỉ biết tức giận kêu to tên người kia.
"Phương Phương!" Hứa Chiêu Đệ đề cao âm lượng.
Thi Vân Dạng hiểu rất rõ Hứa Chiêu Đệ chỉ là con cọp giấy, đối với uy hϊếp đó hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục ngửi ngửi, ngón tay thậm chí còn chui vào bên trong áo ngủ của Hứa Chiêu Đệ phủ lên bộ ngực mềm mại, mặc dù hơi nhỏ nhưng vẫn có cảm giác.
Hứa Chiêu Đệ không nghĩ tới Thi Vân Dạng lại làm càn như vậy, vừa xấu hổ vừa giận, mặt cũng phồng đến đỏ bừng, nữ nhân này thực sự là quá lưu manh!