Mục tiêu của Thi Vân Dạng là đi tìm nam nhân cực phẩm, liền bắt đầu xem xét người nào có thể đập vào mắt mình, nhưng không biết là do mắt cô quá cao hay sao mà chẳng nhìn trúng một ai, bản thân không câu được nam nhân nào, ngược lại Hứa Chiêu Đệ lại có nam nhân từ đâu mọc ra trêu. Hơn nữa, tên đó còn không thèm quan tâm tới sự có mặt của cô, chỉ liều mạng lấy lòng Hứa Chiêu Đệ, đây là người thứ hai sau Hứa Chiêu Đệ không nhìn đến đại mỹ nhân xinh đẹp như cô, hơn nữa còn là nam nhân, điều này khiến Thi Vân Dạng vô cùng hoài nghi mị lực của chính mình.
Người này tên A Trung, vốn là mở gian hàng nướng ở chỗ này, vì cha hắn xảy ra chút chuyện nên hắn về nhà hơn bốn tháng, do đó trước giờ Thi Vân Dạng không thấy, mới cho rằng hắn tự nhiên mọc ra. A Trung 31 tuổi còn nhỏ hơn Hứa Chiêu Đệ một tuổi, nhưng nhìn cũng trung hậu đàng hoàng. Thật ra thì hắn là người đặt gian hàng ở chỗ cuối cùng, cũng là người duy nhất không cướp chỗ bán của Hứa Chiêu Đệ. Bởi vì gian hàng hai người trước đây gần nhau nên hắn vẫn thường giúp đỡ Hứa Chiêu Đệ, qua một thời gian liền sinh tình, vì nàng tính tình tốt, hiền huệ, kiên trì vượt qua sóng gió, thích hợp lấy về làm vợ nhất.
"Chiêu Đệ, đây là đồ tôi mang từ nhà đến, heo nhà tôi nuôi, còn có thịt heo kho, cố ý mang cho cô." A Trung xách một hộp lớn đưa cho Hứa Chiêu Đệ.
"Làm sao được đây?" Hứa Chiêu Đệ từ chối, tất nhiên là khí lực của nàng không đấu lại A Trung.
"Nhà tôi không có gì quý giá, nếu cô không chê, hãy nhận đi." A Trung rất thành khẩn.
Thi Vân Dạng chạy đến nhìn Hứa Chiêu Đệ ân cần với nam nhân, người này chắc cao khoảng 1m75, nhìn có vẻ thô kệch nhưng vóc dáng khá khỏe mạnh, tóm lại là nhìn hắn so với Hứa Chiêu Đệ còn bình thường hơn, không đáng kể đến, ngay cả nhìn lâu một chút cô cũng lười nhìn, còn khiến cô cực kỳ khó chịu. Thi Vân Dạng cảm thấy "không có chuyện không lấy lòng", vì gì lại đưa thịt heo cho nàng, thời đại này chẳng lẽ còn tồn tại chuyện biếu tặng đặc sản hay sao? Hơn nữa cô phát hiện một chuyện rất nghiêm trọng, Hứa Chiêu Đệ chỉ từ chối tượng trưng một cái, xong liền có ý tiếp nhận. Nam nhân đưa đồ cho nữ nhân đơn giản vì lấy lòng hoặc có ý gì đó, Hứa Chiêu Đệ chẳng lẽ không biết từ chối, có thể tùy tiện nhận đồ như vậy sao?
"Chị ấy nói không cần là không cần, anh nghe không hiểu tiếng người à?" Thi Vân Dạng vội vàng tiến lên, giọng không vui nói với A Trung.
"Cô là ai?" A Trung hỏi, nữ nhân này thực sự quá đẹp, nhưng mà vừa nhìn cũng biết không phải là nữ nhân tốt.
"Là bà con xa của tôi, giờ đang ở tạm nhà tôi." Đây là lý do Hứa Chiêu Đệ giải thích với tất cả mọi người.
Thi Vân Dạng thấy A Trung đang nhìn mình, liền ra vẻ phong tình vạn chủng vuốt tóc, trong mắt cô, không có bất kỳ một tên nam nhân nào có thể ngăn cản được mị lực của mình, chẳng qua cô chỉ muốn thể nghiệm loại nam nhân cấp thấp này thôi.
"Vậy xưng hô thế nào? Có quan hệ gì với cô vậy?" A Trung nhìn Thi Vân Dạng mấy lần, lại đem lực chú ý đến trên người Hứa Chiêu Đệ.
"Vân Phương, em họ của tôi."Trực giác Hứa Chiêu Đệ cho rằng Thi Vân Dạng nhỏ tuổi hơn mình.
"Biểu muội này, để tôi nói với cô, thịt heo trên thành phố đều là dùng thuốc tăng trưởng, ăn không ngon, không giống như heo nhà chúng tôi tự nuôi, heo này ăn tuyệt đối ngon, rau củ nấu cùng với thịt heo này cũng ngon hơn nhiều, cô ăn rồi sẽ biết, thực sự là không giống nhau…" A Trung nghĩ rằng Thi Vân Dạng xem thường đồ mình đưa, vì thoạt nhìn Thi Vân Dạng cũng có thái độ chê trách.
"Cũng không phải là thịt bò thượng hạng, lại thần kỳ như vậy sao?" Thi Vân Dạng ra vẻ không thích.
"Cảm ơn A Trung, gian hàng của cậu có khách tới kìa." Hứa Chiêu Đệ cầm hộp thịt heo xong, vội vàng nói cảm ơn với A Trung, tránh để cho Thi Vân Dạng nói cái gì khiến nàng trở tay không kịp, thuận tiện cũng kiếm đường thoát cho A Trung.
"Không có gì, nếu cô thích cứ nói với tôi, lần sau tôi trở về lại mang cho cô." A Trung thấy Hứa Chiêu Đệ nhận, liền vui vẻ nói, sau đó vội vàng quay về gian hàng của mình.
"Sao chị có thể tự tiện nhận đồ của người khác như thế, ý của hắn là gì chẳng lẽ chị không biết sao?" Suy nghĩ một chút Thi Vân Dạng lại thấy có chút căm tức, giọng nói đối với Hứa Chiêu Đệ cũng không được tốt lắm, trong lòng cô thầm nghĩ nếu là kim cương đá quý thì không nói làm gì, theo đuổi nữ nhân lại tặng thịt heo, thật là quá fail mà!
"Nhà hắn ở vùng núi Hồ Nam, đi cũng mấy trăm cây, hết mấy chuyến xe mới có thể đem những thứ này về đây, lễ nhẹ ý nặng." Hứa Chiêu Đệ lại rất thông cảm cho A Trung, bản thân cũng từng nghèo khổ nên biết được gian khổ trong đó, mới không đành lòng cự tuyệt.
"Thì ra chị đau lòng hắn, hắn cũng nghèo kiết xác, không có gì trong tay mới dùng tâm ý đánh động lòng người, cũng chỉ có những người ngốc nghếch chưa nhìn thấy chuyện ngoài đời mới dễ bị đánh động như vậy." Thi Vân Dạng hừ lạnh nói.
Hứa Chiêu Đệ nghe, sắc mặt liền lạnh xuống.
"Tôi cũng là nghèo kiết xác, quả thật chưa từng nhìn thấy chuyện ngoài đời." Hứa Chiêu Đệ lãnh đạm trả lời Thi Vân Dạng một câu rồi đi đến gian hàng bán trứng, thái độ như vậy đại khái là lạnh nhạt nhất của Hứa Chiêu Đệ đối với Thi Vân Dạng từ trước tới nay, biểu hiện tâm tình cực kỳ bất mãn.
Thi Vân Dạng lập tức biết bản thân đã chọc giận Hứa Chiêu Đệ, thái độ lãnh đạm đó khiến cô có cảm giác rất khó giải thích được, dĩ nhiên cô cũng biết là mình nói sai, chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn không muốn hạ thấp mặt mũi đi xin lỗi.