"Dáng người chị cũng không xấu, ăn mặc đẹp một chút, người theo đuổi chị sẽ nhiều lên." Thiên hạ không có nữ nhân xấu, chỉ có nữ nhân lười không trang điểm, dĩ nhiên Hứa Chiêu Đệ cũng không phải nữ nhân lười, chẳng qua là nàng không quá coi trọng bề ngoài.
"Tại sao lại phải vì người khác mà thay đổi mình đây?" Hứa Chiêu Đệ không hiểu.
"Chị không thay đổi mình thì sẽ bị triệt tiêu a, khi chị mua trái cây có phải cũng nhìn bề ngoài đầu tiên hay không?" Thi Vân Dạng hỏi tiếp.
"Nói cũng không sai, nhưng tôi cảm thấy nếu như có người thích tôi, tôi hy vọng người đó tiếp nhận mọi thứ tôi có chứ không phải chỉ nhìn bề ngoài, ví như trái cây có đẹp nhưng lại ăn quá chua, thì sẽ cảm giác thất vọng nhiều hơn, bởi vì ngay từ đầu đã kỳ vọng nó ngon hơn, ngược lại, trái cây nhìn bề ngoài không đẹp nhưng nếu ngọt, sẽ rất là vui mừng." Hứa Chiêu Đệ kiên trì nói.
Thi Vân Dạng nghe vậy thầm nghĩ cũng có chút đạo lý, không nhìn ra Hứa Chiêu Đệ lại nói được những lời này, bất quá cô sẽ không bị thuyết phục.
"Nếu vẻ ngoài không tốt, có thể sẽ không ai chọn, trực tiếp ném vào thùng rác thì sao?" Thi Vân Dạng hỏi vặn lại, nhưng nói xong cũng cảm thấy lời này có chút không ổn.
"Người chứ đâu phải là trái cây, trái cây để lâu có thể sẽ hỏng, nhưng người vẫn sẽ sống tốt." Hứa Chiêu Đệ cũng không phải là không ai theo đuổi, chẳng qua nàng cho rằng kết hôn đối với nữ nhân mà nói sẽ phải chịu trách nhiệm quá nhiều, chuyện gia đình, nuôi dưỡng con cái, v.v… Dĩ nhiên nàng cũng không phải hoàn toàn không muốn cưới, nàng chỉ hy vọng ở thời điểm thích hợp gặp được người thích hợp, nếu như không có cũng không sao, đối với chuyện này, Hứa Chiêu Đệ luôn giữ thái độ vạn sự tùy duyên.
"Không nhìn ra, chị lại kiên trì tranh luận như thế." Thi Vân Dạng nói xong liền lui về gối đầu của mình.
Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng cách ra xa liền thở phào nhẹ nhõm, nàng vẫn không quen nằm quá gần người khác.
"Cuộc sống ngày ngày như thế này thực là nhàm chán a!" Thi Vân Dạng ở trên giường, không bị bệnh nhưng lại rêи ɾỉ than thở. Một chút cảm giác giải trí đều không có, mặc dù mất trí nhớ nên cũng không hiểu mình đi giải trí là giải trí kiểu gì.
Hứa Chiêu Đệ chỉ nhắm mắt giả vờ rất mệt mỏi, chuẩn bị đi ngủ, dù sao nàng cũng không định nghe bởi vì nàng không biết phải đáp lại như thế nào.
Thi Vân Dạng phát hiện Hứa Chiêu Đệ bỏ mặc mình liền hơi khó chịu. Hứa Chiêu Đệ không thấy cô xinh đẹp thì thôi, còn không tiếp cô nói chuyện. Mặc dù bản thân đã quên đi mọi chuyện trong quá khứ, ít nhất bây giờ, cô rất không thích cảm giác mình không được quan tâm.
"Hứa Chiêu Đệ." Thi Vân Dạng ngay cả tên họ cũng gọi ra.
"Cái gì?" Hứa Chiêu Đệ không thể không mở mắt, khó hiểu nhìn sang đối phương.
"Chị không cảm thấy mình rất khô khan sao?" Thi Vân Dạng hỏi.
"Không, tôi cảm thấy như vậy rất tốt." Hứa Chiêu Đệ trả lời, nàng trải qua bệnh tật nghèo khó có những lúc đến cùng cực, nên nàng cảm thấy bình bình đạm đạm như vậy rất ổn, không sóng gió là một loại hạnh phúc, dĩ nhiên chuyện Thi Vân Dạng là ngoài ý muốn của nàng, nàng không thích cuộc sống có quá nhiều điều ngoài ý muốn.
"Chị đúng thật là nữ nhân không có tình thú." Thi Vân Dạng nói, vận khí của cô đúng là không tốt, bình thường công chúa gặp chuyện đều được hoàng tử anh tuấn đến giúp đỡ, tại sao mình lại bị một cô gái nghèo khổ nhặt về chứ. Aish, quả nhiên không thể tin chuyện cổ tích, thực tế lúc nào cũng tàn khốc như vậy.
"Ừm." Hứa Chiêu Đệ nhẹ nhàng đáp một tiếng, hoàn toàn không có tâm tình cãi lại, sau đó nhắm hai mắt.
Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ nhắm mắt, lần nữa có cảm giác mình bị lãnh lạc, thật sự rất không thoải mái, nhưng người ta rõ ràng cũng buồn ngủ nên Thi Vân Dạng không quấy rầy nữa.
Mặc dù mới chung sống hai ngày nhưng Thi Vân Dạng hiểu khá rõ tính tình của Hứa Chiêu Đệ, ôn hòa, hiền quá bị ăn hϊếp, trừ chuyện hơi để ý đến tiền một chút thì không để ý đến gì khác, luôn không nóng không lạnh nhưng nội tâm lại cực kỳ bền bỉ, làm người khác nhìn vào có cảm giác khá bất đồng. Đại khái là vì cuộc sống hiện tại không có trọng tâm nên Thi Vân Dạng rất để ý quan sát Hứa Chiêu Đệ.