Chương 110: (End)

Sáng ngày hôm sau, Hứa Chiêu Đệ rời giường rửa mặt xong, gọi điện thoại cho Hứa Thừa Tông.

"Bây giờ em đang ở đâu?" Hứa Chiêu Đệ hỏi.

"Em thi đấu ở Hàn Quốc, mấy ngày nữa là có thể về nhà, đợi em về nói sau…" Hứa Thừa Tông vội vội vàng vàng tắt điện thoại, chuẩn bị vào trận. Dưới sự dẫn đường trợ giúp của Thi Vân Dạng, Hứa Thừa Tông đi theo con đường game thủ, sau khi xuất ngũ liền gia nhập công ty về Game do Thi Vân Dạng đầu tư.

Hứa Chiêu Đệ bây giờ không còn phải lo lắng cho em trai nữa, Hứa Thừa Tông cũng không sợ nàng, mà chỉ sợ Thi Vân Dạng. Dưới sự săn sóc đặc biệt của Thi Vân Dạng, mấy năm nay hắn cơ bản không làm ra chuyện gì xấu.

Hứa Chiêu Đệ xoay người, nhìn Thi Vân Dạng đang ngủ say, không khỏi khẽ cười một cái. Bất quá giờ này Thi Vân Dạng hẳn là phải thức dậy mới đúng, hôm nay còn phải đi làm, vì thế nàng đứng lên kéo rèm cửa sổ, ánh sáng liền tràn ngập căn phòng, cực kỳ chói mắt.

Ánh sáng mạnh khiến cho Thi Vân Dạng không thể tiếp tục ngủ nướng, có chút bất mãn mở to mắt.

"Chị làm gì vậy, người ta còn muốn ngủ…" Ngữ khí Thi Vân Dạng vừa giống làm nũng, vừa giống như oán giận, tối qua lăn lộn đến khuya, bây giờ còn chưa lấy lại sức.

"Bây giờ là 8 giỡ rưỡi, em đi tắm rửa sửa soạn xong ít nhất cũng 9 giờ, còn phải ăn sáng nữa, nếu hiện tại em không thức dậy, thì 10 giờ không thể tới công ty được." Hứa Chiêu Đệ nhắc nhở.

"Vậy sáng nay không đi làm…" Thi Vân Dạng nói, bây giờ nàng chỉ muốn tiếp tục ngủ thôi.

"Buổi sáng em có việc gì quan trọng không?" Hứa Chiêu Đệ hỏi, tuy rằng ngày thường phẩm hạnh của Thi Vân Dạng thực không đáng tin, nhưng trong công việc vẫn rất có trách nhiệm, còn biết phân nặng nhẹ, không đến mức trở thành mẹ thiên hạ.

Thi Vân Dạng gắng suy nghĩ một chút, thật sự là có, 10 giờ rưỡi công ty họp hội nghị quan trọng, vì thế không thể không mở to mắt ra lần nữa.

"Vậy chị lại đây, để em ôm một chút." Thi Vân Dạng nói, thừa cơ để Hứa Chiêu Đệ phục vụ mình rời giường.

Quen Thi Vân Dạng càng lâu càng thấy giống con nít, đa số thời gian, nàng đều phải chăm sóc cô. Sớm đã quen với bộ dáng nhõng nhẽo của Thi Vân Dạng, Hứa Chiêu Đệ nhận mệnh đi đến chỗ người kia, sau đó ngồi xuống giường.

Thi Vân Dạng liền đem đầu dựa lên trên đùi Hứa Chiêu Đệ, tiếp tục nhắm mắt, này xem như là phương thức để cô khôi phục chút thanh tỉnh.

"Dậy đi, không ngủ nướng nữa, tôi sẽ làm bữa sáng cho em." Hứa Chiêu Đệ sờ sờ tóc đối phương, ngữ khí mềm nhẹ nói, lúc này Hứa Chiêu Đệ cảm thấy mình giống như đang dỗ dành con nít.

"Không cần, chị ở lại với em đi, người ta đi làm thì chị không nhìn thấy người ta được." Thi Vân Dạng không chịu rời khỏi đùi Hứa Chiêu Đệ, cả hai chỉ mới gặp lại thôi, cô rất không muốn tách rời khỏi nàng.

"Không phải tối sẽ gặp sao?" Hứa Chiêu Đệ thầm nghĩ Thi Vân Dạng thực khoa trương, nói giống như là lâu lắm mới gặp lại.

"Như vậy cũng là lâu." Thi Vân Dạng bất mãn, mỗi lần xa nhau Hứa Chiêu Đệ đều mang bộ dáng bình thản chẳng thèm để ý đến, còn cô mỗi lần đều là lo lắng quan tâm.

"Ngoan nào." Hứa Chiêu Đệ cảm thấy chỉ có thể dỗ Thi Vân Dạng như dỗ dành con nít mà thôi.

Dụi dụi thật lâu, Thi Vân Dạng mới bò khỏi đùi Hứa Chiêu Đệ, đi vào phòng tắm rửa mặt. Hứa Chiêu Đệ liền đến phòng bếp làm bữa sáng. Đây đại khái là hình thức ở bên nhau hằng ngày của các nàng.

___________________________________

"Đúng rồi, đại tiểu thư mời chúng ta đi tiệc xuân nướng thịt." Sau khi Hứa Chiêu Đệ trở về vài ngày, Thi Vân Dạng nói với nàng.

"Khi nào?" Hứa Chiêu Đệ hỏi.

"Ngày mai." Thi Vân Dạng biết, Tần Vãn Thư tổ chức tiệc xuân là muốn giới thiệu Tả Khinh Hoan cho các bạn của nàng.

"Ngày mai? Tôi phải lập tức đi chuẩn bị…” Bản chất gà mái của Hứa Chiêu Đệ lại phát tác. Nàng có thói quen thích ôm đồm mọi chuyện vào thân, chuẩn bị rời giường thu xếp dụng cụ nấu nướng. Thi Vân Dạng lập tức gắt gao đè lại Hứa Chiêu Đệ, không cho người kia đứng lên.

"Các nàng hẹn chúng ta, không phải chúng ta mời. Bọn họ sẽ sắp xếp ổn thỏa, chị đừng tự làm khổ mình." Thi Vân Dạng nhíu mày nói.

"Tần tiểu thư dường như không phải là người…" Trong cảm nhận của Hứa Chiêu Đệ, Tần Vãn Thư có lẽ giống Thi Vân Dạng đều là tiểu thư mười ngón tay không dính nước, sẽ không làm những chuyện vụn vặt đó.

“Tần gia nhiều nhất là người hầu, huống chi bên cạnh nàng còn có giả tiên nữ Tả Khinh Hoan, đâu cần chị quan tâm chứ.” Thi Vân Dạng không đồng ý.

“Tiên nữ giả?” Hứa Chiêu Đệ nghĩ cũng đúng, nhưng mà ai là tiên nữ giả?

“Nữ nhân của đại tiểu thư.” Lẽ nào mình chưa từng kể về Tả Khinh Hoan cho nàng nghe?

“Nữ nhân của Tần tiểu thư?” Hứa Chiêu Đệ bất giác nâng cao âm lượng, không nghĩ ra Tần tiểu thư cũng thích nữ nhân, buổi tụ tập ngày mai quả thật rất đáng mong đợi.

________________________________

Hứa Chiêu Đệ quả nhiên thấy được Tả Khinh Hoan, một nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi như tiên nữ, đứng cạnh Tần Vãn Thư nhìn thực sự rất duy mĩ, có loại cảm giác tốt đẹp như mưa xuân. Người tốt đẹp luôn khiến người khác sinh ra cảm giác muốn thân cận nhưng lại rất cẩn trọng, đặc biệt là Hứa Chiêu Đệ, nàng không giỏi giao tiếp cho nên đối với Tả Khinh Hoan, khó tránh khỏi có chút câu nệ.

"Cô là Tiểu Chiêu đúng không, tôi là Tả Khinh Hoan, có thể gọi tôi là Tiểu Hoan." Tả Khinh Hoan chủ động chào hỏi thân thiết với Hứa Chiêu Đệ.

Hứa Chiêu Đệ vừa nghe đối phương nói như vậy, liền biết Tả Khinh Hoan cho rằng mình còn nhỏ, kỳ thật tuổi của nàng chắc chắn là lớn hơn cô vài tuổi, bất quá Hứa Chiêu Đệ cũng không nói ra.

Hứa Chiêu Đệ thẹn thùng mỉm cười với Tả Khinh Hoan: "Tôi đi chuẩn bị một chút.".

"Tiểu Chiêu, để tôi giúp cô." Lý Hâm xung phong trong việc hỗ trợ nấu nướng, đây vốn là việc nàng yêu thích.

Lúc Hứa Chiêu Đệ nhìn thấy Lý Hâm cùng Nghiêm Nhược Vấn, liền cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, chỉ là lúc ấy nàng không nghĩ ra vì sao lại kỳ quái. Sau đó Lý Hâm và Thi Vân Dạng mặt kề mặt nhảy một điệu phong tình quyến rũ xong, mới thấy thần sắc của Nghiêm Nhược Vấn thập phần miễn cưỡng, Hứa Chiêu Đệ liền đoán được đại khái, có lẽ hai người này chắc là có chút quan hệ. Mấy năm nay, nàng gặp rất nhiều tình cũ của Thi Vân Dạng. Khi nhìn hai mỹ nhân diễm lệ khiêu vũ đến mức thân mật kề má, trong lòng nàng tất nhiên cũng có chút khó chịu. Bất quá nàng cũng hiểu rõ, Lý Hâm cực kỳ để ý đến Nghiêm Nhược Vấn, thích một người thì ánh mắt không thể nào giấu được, mà Lý Hâm lại cố ý làm chuyện như vậy trước mặt Nghiêm Nhược Vấn, đại khái chắc là cố ý chọc cho Nghiêm Nhược Vấn ghen. Tâm tư Thi Vân Dạng chắc cũng không khác bao nhiêu. Hứa Chiêu Đệ liền nghĩ, khi kết thúc trở về, ít nhiều cũng phải biểu hiện ra ghen tuông một chút, bằng không thật uổng phí biểu hiện như vậy của Thi Vân Dạng. Nhìn Tần Vãn Thư và Tả Khinh Hoan ngọt ngào với nhau, nàng không khỏi nổi lên chút hâm mộ, các nàng ấy đâu giống như Lý Hâm và Thi Vân Dạng hai người rất thích náo nhiệt kia.

"Vân Dạng." Lúc trở về Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng lái xe, đột nhiên mở miệng gọi.

“Sao?” Thi Vân Dạng vô cùng ngạc nhiên. Những lúc chỉ có hai người, Tiểu Chiêu thích gọi tên khi bị mất trí của mình, còn lúc tức giận sẽ gọi cả họ lẫn tên. Nhưng hôm nay nàng thân mật gọi như vậy khiến Thi Vân Dạng cảm giác không quen.

“Các nàng đều rất đặc biệt.” Một Tần Vãn Thư giống như nữ thần; một Tả Khinh Hoan bề ngoài giống như tiên nữ lại không phải tiên nữ; một Lý Hâm thích náo nhiệt giống Thi Vân Dạng; một Nghiêm Nhược Vấn nghiêm túc đoan trang. Mỗi người lại một vẻ, không thể nhầm lẫn.

"Em không phải là người đặc biệt nhất sao?" Thi Vân Dạng nhíu mày hỏi.

"Vừa rồi còn khiêu vũ thân mật với bác sỹ Lý, đừng nói Lý Hâm cũng là tình nhân cũ của em đấy chứ?" Hứa Chiêu Đệ hỏi ngược lại.

“Làm sao có thể.” Thi Vân Dạng cười nói, trong lòng có phần chột dạ. Tuy nhờ Lý Hâm nàng mới bắt đầu có hứng thú với nữ nhân nhưng người kia cũng không thể nói là tình nhân của mình, cùng lắm chỉ được tính là tình một đêm. Đương nhiên bản thân sẽ không dại gì để tiểu Chiêu biết chuyện này.

"Không nói thì thôi." Hứa Chiêu Đệ khịt mũi.

"Chị ghen sao?" Thi Vân Dạng nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Hứa Chiêu Đệ một chút, mỉm cười hỏi.

"Em nói thử xem?" Hứa Chiêu Đệ hỏi lại, nhìn thấy cảnh như vậy thì ghen là chuyện bình thường không phải sao?

"Chị thực sự ghen nha!" Thi Vân Dạng ra vẻ chắn chắn, ý cười trên khóe miệng ngày càng đậm, cô chính là thích nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của đối phương, có cảm giác bản thân được nàng coi trọng. Bình thường Hứa Chiêu Đệ đối với tình sử trong quá khứ của mình đều là thờ ơ.

"Không được có lần sau!" Hứa Chiêu Đệ cho rằng có một số sai lầm nếu lặp đi lặp lại nhiều lần, chính là đả thương người. Còn Thi Vân Dạng chỉ cảm thấy tâm tình của mình hôm nay đặc biệt tốt.

-TOÀN VĂN HOÀN-