Chương 11

Thi Vân Dạng nhìn chăm chú khuôn mặt Hứa Chiêu Đệ, dùng mỹ phẩm dưỡng da bình thường, còn ngày ngày thức đêm mà vẫn có thể trẻ như vậy, thực sự là khiến cho người ta hâm mộ đến ghen tị. Thi Vân Dạng cảm giác nếu mình chỉ dùng Tước linh sương thì có lẽ không ổn, cô luôn cảm thấy gương mặt mình rất đắt tiền, đẹp mắt như thế, bản thân một chút cũng không muốn làm tổn hại.

"Như vậy đi, máy nước nóng có thể tạm thời không mua, mua cho tôi một chút mỹ phẩm dưỡng da sẽ tốt hơn." Mặc dù nước lúc lạnh lúc nóng làm người ta khó chịu chết được, nhưng Thi Vân Dạng cũng không thấy đáng sợ bằng chuyện lão hóa, vì vậy trong lòng chê hộp Tước Linh Sương nhưng vẫn nhận lấy từ trong tay Hứa Chiêu Đệ.

Hứa Chiêu Đệ nhìn về phía Thi Vân Dạng, không ngờ người này không chút do dự lựa chọn như thế. Mặc dù Hứa Chiêu Đệ không thường xuyên mua nhưng nàng biết những loại mỹ phẩm dưỡng da kia rất đắt tiền. Một cái máy nước nóng chừng 1 ngàn tệ, nếu mua đồ second-hand thì cũng chỉ hai, ba trăm, còn nếu như đổi thành mỹ phẩm dưỡng da, một tuýp cũng hơn 1 ngàn tệ. Nàng thực không thể hiểu được, có vài nữ nhân rõ ràng là đã nhìn rất tốt rồi mà còn muốn hoàn mỹ hơn, cũng có những người không được đẹp, dùng mỹ phẩm đắt tiền cũng không thấy đẹp mắt hơn chút nào. Nếu như là nàng, nàng chắc chắn sẽ chọn mua máy nước nóng, tắm thật thư thái thì mới làm việc hiệu quả.

"Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ đổi máy nước nóng, rồi mua cho cô một bộ mỹ phẩm dưỡng da khác." Hứa Chiêu Đệ vừa nói đã cảm thấy nhất định là cần phải tính lại, nàng có dự cảm, để nuôi nữ nhân này sẽ cực kỳ tốn tiền, nàng sợ là mình nuôi không nổi.

"Thật ra thì tôi cảm thấy nên mua đồ điện mới thì tốt hơn, nhưng nếu chị không có điều kiện, chờ một thời gian nữa mua cũng được." Thi Vân Dạng cho rằng dùng hàng đổi cũng không khá hơn bao nhiêu, không nên phí của, nếu tốn tiền thì nên mua cái tốt thì hơn.

"À, được." Trong nhà nàng rất nhiều thứ là đồ loại 2, ví như bàn ăn, bàn đọc sách các loại, thật ra thì dùng hàng nhái cũng không có gì sai nhưng nàng không dám nói với Thi Vân Dạng, sợ bị đối phương chê thêm nữa, nàng đã phát hiện Thi Vân Dạng là người theo đuổi cuộc sống chất lượng.

Thi Vân Dạng thoa tước linh sương liền cảm giác quá nhiều dầu, quả nhiên hiện tại quan trọng nhất vẫn là đổi một bộ mỹ phẩm dưỡng da khác.

Thi Vân Dạng bôi mặt xong, trả lại Tước linh sương, Hứa Chiêu Đệ im lặng cất vào ngăn kéo, nàng biết Tước linh sương này ngày mai sẽ bị lãnh lạc.

Hứa Chiêu Đệ thấy tóc đã đủ khô rồi liền nhấc chăn lên, chuẩn bị ngủ.

"Hiện tại mấy giờ?" Không có điện thoại di động lẫn đồng hồ đeo tay, trên người Thi Vân Dạng không có gì cả đành mở miệng hỏi.

"9h rưỡi." Hứa Chiêu Đệ nhìn điện thoại di động trả lời, nàng vẫn dùng cục gạch, là Nokia đời mấy năm trước, dùng đến giờ vẫn chưa hỏng.

Thi Vân Dạng vốn muốn mượn điện thoại của Hứa Chiêu Đệ lên mạng một chút, nhưng nhìn thấy cái cục gạch kia xong, lập tức bỏ qua ý niệm này. Cô cảm giác đây tuyệt đối là người tài năng, dù nghèo hơn nữa cũng cần phải mua một cái smartphone chứ, sao có thể dùng cục gạch?! Nếu không phải Hứa Chiêu Đệ nhìn trẻ tuổi, thật muốn gọi là bà cô.

Thi Vân Dạng hoàn toàn không ngủ được, trong quá khứ cô là người sống về đêm, chưa đến 1-2h thì chưa thể ngủ, giờ mới 9h rưỡi tối. Huống hồ hiện tại cô không có trí nhớ, lại ở vào một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ dĩ nhiên là ngủ không được.

Nhưng khi thấy Hứa Chiêu Đệ vào chăn, Thi Vân Dạng cũng chỉ có thể bò vào chăn. Thi Vân Dạng thấy mùi hương nhàn nhạt, biết quỷ nghèo này chỉ dùng tước linh sương, căn bản sẽ không dùng nước hoa, chắc là mùi hương cơ thể. Hứa Chiêu Đệ chẳng những dáng dấp trẻ tuổi còn mang mùi thơm tự nhiên, quả nhiên Lão Thiên vẫn còn công bằng, người không chút tia sáng như vậy vẫn có được một hai ưu điểm, nếu không thì Thi Vân Dạng cũng cảm thấy Hứa Chiêu Đệ quá đáng thương.

Thi Vân Dạng thấy mùi thơm trong chăn, Hứa Chiêu Đệ cũng cảm thấy Thi Vân Dạng thơm, có thể là do sữa tắm nhà nàng, nhưng mùi thơm lại không giống như nàng tắm ra.

Hai người cùng nhau nằm ở trên giường, ở giữa chừa ra một khoảng, cái loại cảm giác xa lạ, đến từ việc chưa quen thuộc với đối phương.

"Tôi không ngủ được, chị trò chuyện với tôi đi." Sau khi Hứa Chiêu Đệ tắt đèn xong, Thi Vân Dạng mở miệng nói, chẳng biết tại sao trong bóng tối cô đặc biệt hốt hoảng, cái này chắc là do bị mất trí nhớ nên có cảm giác không an toàn, loại cảm giác không an toàn đó trong bóng tối càng bộc lộ rõ ràng hơn.

"Tôi không biết nói thế nào." Thật ra thì Hứa Chiêu Đệ không biết nên nói cái gì với Thi Vân Dạng, dù sao nàng cũng cảm thấy Thi Vân Dạng sẽ không có cùng đề tài với mình.

"Vậy nói cái gì cũng được, nhà của chị, cha mẹ của chị, thân nhân của chị…" Do mất trí nhớ, trong đầu căn bản là trống rỗng, không biết nên nói cái gì trước, cô chỉ đang ngạc nhiên sao Hứa Chiêu Đệ lại có thể nghèo đến như vậy.

Hứa Chiêu Đệ liền đem bối cảnh gia đình mình nói qua một lần, mặc dù nhiều chuyện rất trầm trọng nhưng nàng cũng chỉ nhẹ nhàng kể lại.

"Thật khổ cực quá." Thi Vân Dạng nghe thôi cũng cảm thấy khổ cực.

"Cũng may, đều đã qua rồi." Hứa Chiêu Đệ buôn bán không tệ, vốn dĩ mọi chuyện đã tốt hơn nhưng em trai nàng lại đυ.ng vào nữ nhân bên cạnh, tính đến giờ thì họa này không phải là chuyện tuyệt vọng gì lắm, nàng vẫn còn tương đối lạc quan.

Ở trong hoàn cảnh sống khó khăn như vậy còn có thể vui tươi, còn không đỗ lỗi, Thi Vân Dạng ngược lại có chút thưởng thức phẩm chất tích cực lạc quan của Hứa Chiêu Đệ.