Trước khi đi Hồng Kông 3 ngày, Thi Vân Dạng và Hứa Chiêu Đệ vô cùng dính nhau, chỉ là Thi Vân Dạng vẫn cảm giác được người kia lo lắng và bất an. Hứa Chiêu Đệ luôn bình thản mặc kệ trời có sập xuống, thì ra cũng biết sợ.
"Chị sợ sao?" Thi Vân Dạng hỏi.
"Có một chút." Mờ mịt bất an vì tương lai, nhưng nàng biết rõ con đường này ít nhiều sẽ khiến nàng thay đổi theo chiều hướng tích cực nên còn mang theo một ít mong đợi. Loại cảm giác này giống như cá con trong khe nước nhỏ, phát hiện có thể bơi ra khỏi khe nước, tương lai còn có thể bơi trong sông lớn, thậm chí là đại dương.
"Em còn nghĩ rằng cái gì chị cũng không thèm để ý đến!" Thi Vân Dạng giễu cợt, Hứa Chiêu Đệ rốt cuộc cũng có điểm giống người bình thường.
"Chỉ cần là người thì làm sao có chuyện cái gì cũng không thèm để ý được." Bất quá nàng không quen đem cảm xúc biểu lộ ra bên ngoài thôi.
"Vậy chị đừng sợ, em sẽ thường xuyên qua Hồng Kông thăm chị." Thi Vân Dạng thấy hiếm khi bản thân mình có cơ hội phát huy tác dụng, ra vẻ đắc ý nói.
"Không cần đâu, tôi tin mình có thể tự thích ứng." Hứa Chiêu Đệ cảm thấy mình cũng không phải là người không thể chịu khổ, lúc chật vật nhất nàng đều đã trải qua rồi, nàng tin tưởng một người chỉ cần tinh thần không bị đánh bại thì bất cứ khó khăn gì đều có thể giải quyết.
"Chị nói nghe dễ dàng quá, chưa quen cuộc sống ở Hồng Kong, ngôn ngữ lại không biết, đến lúc đó sẽ khó chịu." Thi Vân Dạng lại không lạc quan như vậy, nhưng dù sao cũng là 'vạn sự khởi đầu nan'.
Hứa Chiêu Đệ nghe xong cũng không nói gì nữa.
Vì Thi Vân Dạng muốn đích thân đưa Hứa Chiêu Đệ đi Hồng Kông nên thời gian này, cũng không cảm nhận rõ ràng được sự chia xa lắm.
Khi cả hai tới Hồng Kông, Thi Vân Dạng cũng ở lại thêm mấy ngày, tận dụng tốt quan hệ cá nhân, còn đưa Hứa Chiêu Đệ đi vui chơi giải trí suốt một tuần. Sau khi nếm thử món ăn ở tất cả những nhà hàng cao cấp, Hứa Chiêu Đệ liền hối thúc cô quay về.
Vừa đúng lúc Thi Vân Dạng cũng có dự án quan trọng cần sự can thiệp của cô, cho nên không thể không quay về. Thi Vân Dạng mới bất giác phát hiện, bản thân đã quen với chuyện cả hai ở chung, đến giờ phút này mới cảm giác được sự lưu luyến và không yên lòng.
"Một mình chị ở Hồng Kông được không? Chi bằng em tìm một quản gia cho chị, nếu có phiền phức gì còn có người giúp đỡ." Thi Vân Dạng đề nghị, như vậy thì cô cũng sẽ an tâm hơn một chút.
"Không cần đâu, một mình tôi cũng được mà." Hứa Chiêu Đệ quả quyết từ chối, một tuần vừa rồi có Thi Vân Dạng cùng đến đây, nàng đã không còn sợ hãi hay lạ lẫm như lúc ban đầu, đồng nghiệp cũng đã quen thuộc. Hiển nhiên là bọn họ căn bản không biết thân phận hay quá khứ của nàng, nên xem nàng như bạn của Tần Vãn Thư và Thi Vân Dạng mà đối đãi, dĩ nhiên là mười phần đãi ngộ rồi. Bất quá mục tiêu trước mắt của Hứa Chiêu Đệ chính là khiến bản thân có được đãi ngộ bằng thực lực thật sự của mình.
"Bạn thân của em và đại tiểu thư ở Hồng Kông chị cũng biết rồi, nếu có gì không giải quyết được, chị đi tìm các nàng, không được thì gọi điện thoại cho em, bay hai ba tiếng là đến thôi…" Thi Vân Dạng vẫn không yên lòng dặn dò.
"Tôi biết rồi, nếu em không nhanh, máy bay không đợi được đâu." Hứa Chiêu Đệ thúc giục Thi Vân Dạng, nàng đã ba mươi mấy tuổi, xử sự thế nào, nàng có chừng mực.
Thi Vân Dạng nhìn màn hình thông báo chuyến bay một chút rồi ôm chặt lấy Hứa Chiêu Đệ, thật sự có loại không yên tâm khi để đối phương một mình ở đây, ngẫm lại cũng thấy không thể tưởng tượng nổi, có một ngày, cô sẽ lo lắng vì người khác.
Hứa Chiêu Đệ ôm lại Thi Vân Dạng, vỗ nhẹ vào lưng người kia, biểu thị không cần quá lo lắng, con đường nàng trải qua đã đủ bình thản. Đương nhiên nàng cũng không muốn Thi Vân Dạng rời đi, nhưng nàng biết rõ mình đến nơi này là để bản thân có thể ở bên cạnh Thi Vân Dạng lâu dài, chứ không phải chỉ vì Thi Vân Dạng muốn nàng đi.
Thi Vân Dạng lên máy bay nhưng trong lòng vẫn buồn bực mất mát, cảm giác đặc biệt khó chịu.
Khi trở lại thành phố của mình, cô luôn cảm thấy như thứ quan trọng nhất đã để ở Hồng Kông, cô biết là bản thân mình không bỏ xuống được sự lo lắng.
"Tôi có chút không yên lòng khi để chị ấy ở Hồng Kông một mình, chị ấy chưa từng đến nơi nào xa như vậy, chưa quen cuộc sống ở đó, lại không có bằng cấp gì." Thi Vân Dạng nói với Tần Vãn Thư.
"Yên tâm, chị ấy không phải là đứa nhỏ nữa." Tần Vãn Thư rất mừng khi thấy Thi Vân Dạng quan tâm đến người khác. Người vô tâm vô phế kia rốt cục cũng đã có thể xem như trưởng thành, giờ phút này Tần Vãn Thư có loại cảm giác con gái nhà mình rốt cuộc cũng lớn rồi.
"Tính cách chị ấy như hũ nút vậy, gặp chuyện gì cũng không phàn nàn, thực sự là tôi cảm thấy không yên lòng." Thi Vân Dạng nói thêm.
"Chị ấy không nói là vì điều đó còn nằm trong phạm vi chịu đựng của chị ấy, không muốn gây thêm phiền phức cho người khác. Chỉ cần cô không tạo thêm rắc rối cho chị ấy là được, ví dụ như không nên gọi điện thoại quá nhiều quấy rầy chị ấy." Tần Vãn Thư cho rằng Hứa Chiêu Đệ không hề yếu đuối như đối phương nghĩ.
"Nhưng mà…" Thi Vân Dạng vẫn hơi bất an.
"Không sao đâu, Hứa Chiêu Đệ luôn có sự bền bỉ hơn cô, phải tin tưởng rằng người cô thích thực sự không tầm thường." Tần Vãn Thư cắt ngang.
Thi Vân Dạng suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, nếu Hứa Chiêu Đệ tầm thường như vậy thì sao mình có thể thích được chứ?