Chương 9: Lễ khai giảng (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sở Tố Tâm đã thông báo cho cô, lớp cô học là lớp 11F, cùng Tống Dư Hi nói chuyện phiếm vài câu mới phát hiện cô ấy cũng học lớp F, hai người thuận lợi ngồi xuống vị trí của mình trong lớp.

Lễ khai giảng đơn giản là lãnh đạo đọc diễn văn, chủ nhiệm lớp đọc diễn văn, học sinh ưu tú đọc diễn văn, Tô Niên Niên nghe vô cùng buồn ngủ, ngáp mấy cái.

Vị trí lớp F ở gần cuối cùng, nhưng có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình ngoài lớp, một thân hình cao lớn đi dọc hành lang đến vị trí lớp A, đám người bên trong bắt đầu trở nên nhốn nháo.

“Wow, Cố nam thần đi dự ư, thật hạnh phúc! Cậu đánh mình một cái đi!”

“Trời ạ, mình không xuất hiện ảo giác đấy chứ?”

“Cố Tử Thần, em yêu anh!”

“...”

Nữ sinh ríu rít bàn luận và liên tục hét chói tai, phần lớn nam sinh đều bĩu môi khinh thường, khiến cho thầy chủ nhiệm trên đài hô vào microphone mấy câu “Yên tĩnh! Yên tĩnh!”

Tô Niên Niên hiếu kì hỏi: “Các cô ấy bị sao thế?”

Tống Dư Hi nhìn về phía trước một cái, sau khi toại nguyện nhìn bóng lưng của Cố Tử Thần, hài lòng cảm thán: “Bởi vì Cố nam thần đến dự, đơn giản là ngàn năm khó gặp!”

“Cố nam thần? Là hot boy của trường học chúng ta sao?”

Nghĩ là Tô Niên Niên mới chuyển trường không tìm hiểu tình hình, Tống Dư Hi rốt cuộc vẫn là một cô nữ sinh, tương đối thích bát quái, giải thích cặn kẽ: “Đúng vậy, cao trung Thánh Âm có tam đại hot boy, Dạ Tinh Vũ ngốc nghếch đáng yêu, lớp 11A, Trần Nguyên dịu dàng quan tâm, lớp 12A, còn có hot boy cao ngạo lạnh lùng nhất, Cố Tử Thần. Anh ta chưa từng cười với ai bao giờ, nhưng thân hình ba trăm sáu mươi độ không góc chết, mà thành tích học tập lại cực tốt, đơn giản chính là nam thần hoàn mỹ!”

Tô Niên Niên nhếch miệng, thấy Tống Dư Hi hưng phấn kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, thật sự không nghĩ ra tại sao tên lãnh đạm này lại được hoan nghênh như thế.

“Thì ra là thế, rất đẹp trai rất đẹp trai...” Tô Niên Niên qua loa nói hai câu, dựa vào ghế nhắm mắt lại: “Mình buồn ngủ quá nên ngủ trước một lúc, khi nào xong phiền cậu gọi mình dậy.”

Tống Dư Hi ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, ánh mắt lại không khống chế được nhìn về phía Cố Tử Thần.

Vừa nghĩ đến khuôn mặt tuấn lãng thanh nhã kia, Tống Dư Hi cảm thấy trong lòng ấm áp, hiện ra bộ mặt thiếu nữ thầm mến người trong mộng.

---

Cố Tử Thần không biết hôm nay mình bị làm sao vậy, thế mà anh lại lo lắng cho Tô Niên Niên, chẳng qua rất nhanh anh liền tự an ủi mình, anh đang lo lắng thay Trần Nguyên.

Anh sẽ không lo lắng cho một con heo đâu.

Trần Nguyên cầm quyển sách trong tay đi qua, thấy bộ dạng nôn nóng của Cố Tử Thần, khóe miệng hiện lên ý cười: “Nghe nói cậu đưa em gái mình tới, cảm ơn.”

Cố Tử Thần quay đầu qua chỗ khác: “Cậu đương nhiên phải cảm ơn mình, cô ấy mập như vậy tốn rất nhiều dầu đấy!”

Trần Nguyên “A” một tiếng thật dài, Cố Tử Thần từ trước đến nay tỉnh táo tự kiềm chế không nhiễm khói lửa nhân gian, thế mà bây giờ lại hành động như thế, ngay cả lượng dầu hao tổn cũng so đo rõ ràng như vậy.

Nét cười trên khóe miệng của anh ta càng sâu, cặp mắt đào hoa trêu chọc nữ sinh bên cạnh.

---

Lễ khai giảng nhàm chán kết thúc, Tô Niên Niên uể oải đi theo Tống Dư Hi trở về phòng học.

Các cô trở về muộn, trong phòng học đã ngồi đầy người, đối với Tô Niên Niên mà nói, đều là khuôn mặt xa lạ.

Trong phòng học mười mấy nữ sinh tập hợp lại một chỗ, đang hăng say thảo luận gì đó, nhìn thấy Tô Niên Niên tiến đến, một người nữ sinh tóc ngắn chỉ vào Tô Niên Niên, kinh ngạc vô cùng: “Chính là cậu ta! Người ngồi xe Cố nam thần đến trường!”