Cố Gia ở Dụ Thành địa vị rất cao, Cố Tử Thần vừa vào, mà có không ít người tiến lên chào hỏi.
Cố Tử Thần gật đầu, xem như bắt chuyện.
Bất quá trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ thực không nhận ra cô gái bên cạnh Cố Tử Thần là ai.
Mọi người ánh mắt liền có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ đây là bạn gái Cố thiếu? không phải nghe nói Cố Gia có ý kết thông gia với Doãn gia sao?
Cố Tử Thần mang theo Tô Niên Niên đi đến trước mặt Diệp Tư Vân, mí mắt đều lười nâng, "Chúng tôi tới rồi."
Anh nói chính là "Chúng tôi" mà không phải "Tôi", trực tiếp nói lên anh là đi cùng Tô Niên Niên đấy.
Diệp Tư Vân ngăn chặn trong lòng lửa giận, cười tươi như hoa, "Tử Thần, mẹ và cha con cũng chờ con thật lâu rồi. Người này là?"
Tô Niên Niên cười tủm tỉm tự giới thiệu: "chào dì, con tên là Tô Niên Niên."
Dụ Thành người họ Tô không nhiều lắm, Diệp Tư Vân trầm tư một chút, tại tính tuổi Tô Niên Niên, đã đoán được cô là con gái Tô Dĩ An với Sở Tố Tâm.
Sở Tố Tâm là ai, khả năng trong vòng thượng lưu Dụ Thành còn có người không biết, nhưng nói tới Tô Dĩ An, tuyệt đối là ai cũng biết.
Tô Dĩ An tuy mất sớm, nhưng năm xưa khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bằng vào sức một mình sáng lập công ty kiến trúc Tô thị, dựa vào bất động sản kiếm được một số sau đó thành lập vài chi nhánh, những năm kia tại Dụ Thành có thể nói là phong sinh thủy khởi (*), được xưng là Thần Thoại buôn bán.
Cho đến hôm nay, Tô Dĩ An danh nghĩa sản nghiệp không còn nữa năm đó huy hoàng, nhưng như trước tại Dụ Thành có góc chi địa.
"Là Niên Niên,mẹ con hôm nay sao không tới? Không nghĩ tới con đã lớn như vậy rồi, đứa nhỏ này, những năm này chịu khổ..." Diệp Tư Vân giả bộ đau lòng nói.
Tô Niên Niên bảo trì vẻ bên ngoài cười nhưng lòng không cười, vũ hội hôm nay căn bản không có mời Sở Tố Tâm, mẹ làm sao có thể đến?
Doãn Sơ Hạ đứng cạnh xem mà tròng mắt đều muốn bốc hỏa, cô ta thế nào cũng không nghĩ tới, Tô Niên Niên lại có thể cùng Cố Tử Thần xuất hiện ở chỗ này!
Chu Thanh cảm nhận được lửa giận của con gái, chịu đựng cảm xúc không vui nói Tô Niên Niên hai,rồi nói chuyện với Cố Tử Thần.
"Tử Thần lại cao hơn rồi, luôn nghe Sơ Hạ nhà chúng ta nói con là nam thần, hiện tại nhìn thật sự là danh bất hư truyền!" Chu Thanh cười cười, "Mấy đứa nhỏ các con nói chuyện đi, chúng ta không quấy rầy."
Nói xong Chu Thanh với Diệp Tư Vân liền rời đi, chỉ để lại Doãn Sơ Hạ.
Trước khi đi, Chu Thanh thấp giọng nhắn nhủ, "Mặc kệ con nhỏ nào cấu kết với Cố Tử Thần cấu kết lại đấy, con tuyệt đối không thể để cho nó thực hiện được!"
Doãn Sơ Hạ khẽ cắn môi, khi đối mặt Cố Tử Thần, lại lộ ra nụ cười ngọt ngào nhất, "Anh Tử Thần, Anh chắc chưa ăn tối, bên kia có bánh ngọt, chúng ta cùng ăn nha!"
Từ đầu tới đuôi, cô ta đều bỏ qua Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên thì chẳng muốn phản ứng gì với cô ta, bất quá nghe được bánh ngọt thời điểm con ngươi sáng lấp lánh.
Cố Tử Thần tên trời đánh này, buổi chiều kêu cô đi còn chưa ăn cái gì, bụng đã sớm kêu lên rồi.
"Hai người chậm rãi trò chuyện ha." Tô Niên Niên không thể chờ đợi được buông ra cánh tay Cố Tử Thần, con ngươi sáng lóng lánh hướng bàn điểm tâm ngọt bàn dài trước nhìn, nhìn thế nào cũng là cái đồ tham ăn.
Cố Tử Thần nhíu lông mày, con nhỏ này cũng quá không nghe lời ha?
Anh có cho cô đi sao?
Trông thấy Tô Niên Niên đối với món điểm tâm ngọt lộ ra vẻ khát vọng, Doãn Sơ Hạ đáy lòng xem thường.
Tô Niên Niên muốn ăn món điểm tâm ngọt, thì phải đi ngang qua cô ta.
Doãn Sơ Hạ lặng lẽ vươn chân, chuẩn bị ngán chân Tô Niên Niên.
Xưa nay nhạy cảm Tô Niên Niên, vậy mà không thấy được hành động mờ ám của Doãn Sơ Hạ.