Lưu Doãn Nhi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, Hà Tiếu lập tức im miệng.
Nhưng khi cô ta nhìn về phía Đường Dư thời điểm, ánh mắt lập tức trở nên thẹn thùng.
"Cảm ơn." Đường Dư gật đầu nói cảm ơn, nhưng không có ý tứ muốn ngồi xuống, mà là quét mắt khắp phòng học một vòng.
Thoáng nhìn tới phía sau nơi hẻo lánh, Tô Niên Niên hướng cậu ta phất phất tay, "ở đây ở đây!"
Đường Dư nhếch môi cười cười, đi về phía của cô.
Trong phòng học tất cả đều là bàn đơn, Tô Niên Niên ngồi ở bàn thứ hai từ dưới đếm lên ngay bức tường, bên trái là Tống Dư Hi, đằng sau Tống Dư Hi là Chúc Thành.
Hàng cuối cùng, chỗ bên cạnh Chúc Thành còn trống.
Đường Dư kéo ra cái ghế, ngồi xuống.
Lưu Doãn Nhi liếc mắt, tại trong lòng thầm mắng một tiếng.
Giang Mộ lại dặn dò vài câu mà rời khỏi lớp học, đi chừng vài giây, trong phòng học lập tức vang lên tiếng nghị luận.
Tô Niên Niên xoay người, đối với sau lưng Đường Dư vươn tay, ngọt ngào cười cười, "Tô Niên Niên."
Đường Dư nắm chặt lại tay của cô, trong mắt ngậm lấy vui vẻ, "Đường Dư."
Hai người quen thuộc không thể lại quen thuộc hơn lại dùng phương thức ngây thơ này để bắt chuyện qua, Tô Niên Niên cảm nhận được ánh mắt sáng rực của bạn học trong lớp, làm cố có chút không thích ứng.
Tống Dư Hi kỳ quái nhìn chằm chằm vào tay của cô, cô như thế nào cảm thấy Tô Niên Niên đối với Đường Dư biểu hiện có chút vô cùng nhiệt tình?
Đường Dư xuất ra tay, rủ xuống mí mắt, trong đầu hồi tưởng lại nữa lần đầu tiên gặp Tô Niên Niên.
Bốn năm trước, Thần Giang Cao Trung, ngày đầu tiên.
Khi đó vừa khai giảng, hắn bởi vì vóc dáng cao đương nhiên ngồi ở cuối lớp, lười biếng nằm sấp lên trên mặt bàn ngủ.
Tô Niên Niên ngủ nướng, nên tới trễ nhất, trong lớp học những vị trí tốt đều có người ngồi hết, đành phải hậm hực ngồi vào hàng cuối lớp.
Bên cạnh chính là Đường Dư.
Vì cùng bạn học có mối quan hệ tốt, Tô Niên Niên chủ động hướng cậu ta vươn tay, "Xin chào, tới gọi là Tô Niên Niên."
"BA~ "
Đường Dư hất tay cô ra, không khác gì là đập rùi.
Tô Niên Niên mở to hai mắt nhìn, "cậu đây là đang đánh tớ sao?"
Nghe nói như thế, Đường Dư nhíu nhíu mày, mở mắt.
Tô Niên Niên hung ba ba (*trừng mắt) trừng mắt nhìn cậu ta, đôi má phình ra, con mắt trừng tới tròn căng.
..., Tô Niên Niên hướng cậu ta liếc mắt, "Hừ, từ giờ trở đi, đừng cùng tớ nói chuyện, chúng ta như vậy tuyệt giao năm phút đồng hồ!"
Đường Dư ngây ngẩn cả người, bọn họ giống như là người lạ đu...
Mà bây giờ, gặp nhau lần nữa, cậu ta hết sức quý trọng.
Khóa buổi sáng kết thúc, Tô Niên Niên duỗi lưng một cái, mời đến Tống Dư Hi, "Chúng ta đi ăn cơm đi."
Tống Dư Hi lắc đầu, "Không cần... Ta về nhà ăn..."
Thánh Âm Cao Trung căn tin mời chính là đầu bếp chuyên nghiệp, hương vị rất ngon, nhưng giá cả cũng rất mắc.
Tô Niên Niên biết rõ nhà của Tống Dư Hi cách trường học rất xa, lần nào giữa trưa về nhà, cậu ấy đều rất vội vàng.
"Đi thôi, kêu Trư ca mời khách..." Nàng cười hì hì mà nói.
Tống Dư Hi rủ xuống nữa lông mi, mỗi lần Tô Niên Niên đều nói như vậy, nhưng mỗi lần đều sẽ cô mời.
Chúc Thành vội vàng tỏ thái độ, "Đi, ca ca mang các cậu đi nhậu nhẹt ăn ngon! Đường Dư! Đi."
Nam sinh tình hữu nghị là đơn giản như vậy, hai người nói chuyện vài câu, Chúc Thành đã đem Đường Dư làm tốt bạn thân rồi.
"Đi mau á..., hai người các cậu sao chậm như vậy!"
Giữa trưa ở trường học ăn cơm rất đông, Tô Niên Niên đem trong tay đưa cho Tống Dư Hi, "Nhanh đi chiếm vị trí tốt."
Nhắn nhủ hết Tống Dư Hi, Tô Niên Niên không có vội vã qua xếp hàng, mà là cùng Chúc Thành nghiên cứu chọn thức ăn hôm nay.