Tô gia cùng Trần gia đều sẽ gia tộc xí nghiệp, nhưng bàn về tài phú tích lũy hay không kịp Cố Gia, tập đoàn Cố thị vô luận là tại Dụ Thành hay ở trong nước, điều sẽ là xí nghiệp dẫn đầu, bất động sản, khách sạn, bách hóa thậm chí còn liên quan đến tất cả các ngành sản xuất.
Theo nàng biết, Cố Tử Thần là con trai duy nhất trong nhà, nói hắn là Cao Phú Soái (*) một chút cũng không quá.
Cố Tử Thần nhàn nhạt lên tiếng, nhìn Tô Niên Niên cặp mắt Tinh Quang sáng chói, trong nội tâm khẽ động.
Nhìn Tô Niên Niên hồi lâu, hắn mới ý thức tới xấu hổ, chợt nhớ tới đến cái gì tựa như, theo trong ví tiền rút ra vừa rồi cái kia tấp phiếu nhỏ, bay bổng hướng Tô Niên Niên trước mặt quăng ra.
"Heo thần tài, trả tiền."
Lại để cho nàng trả tiền? Tô Niên Niên con ngươi thoáng cái trừng lớn, cầm qua hóa đơn xem xét, là phí đổi kính chắn gió cùng phí bảo dưỡng xe.
Khóe miệng nàng co rút, đối diện là một chuỗi số 0, ngạo kiều quay đầu, "Không có tiền."
Cố Tử Thần khơi mào lông mày, "Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa ta còn không có tính phí cố ý cùng tổn thất tinh thần đấy, bạn thân a?"
Ở đâu ra bạn thân hả! Rõ ràng chính là người keo kiệt lại có bụng dạ xấu xa! Tô Niên Niên tại phỉ nhổ cả buổi, tiền thì nàng có thể bồi được, thế nhưng mà bồi cho hắn thì đồng nghĩa tiền tiên vặt sẽ không có nha.
Đôi mắt to quay tròn, Tô Niên Niên cười tủm tỉm nhìn hắn, "Thế nhưng mà ngày hôm qua thì ngươi không có đem xe ngừng tiến ga ra nha, muốn nói trách nhiệm cũng là trách nhiệm của ngươi, ta chẳng qua là phạm hơi có chút điểm sai." Nàng khoa tay múa chân nói, lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy vậy, khóe môi cũng mân nổi lên dáng tươi cười, không nghĩ tới rõ ràng còn có người cùng nhà hắn thiếu gia cò kè mặc cả.
"Tô Niên Niên, đó là sân của nhà ta." Cố Tử Thần lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, "Ta muốn đỗ xe như thế nào, thì đỗ xe như thế ấy."
Hắn ngữ điệu mặc dù lạnh, nhưng lại mang thêm vài phần vô lại, nghe đi lên đặc biệt trầm thấp êm tai.
Tô Niên Niên bĩu môi, "Vậy thì một nửa một nửa a." Còn lại một nửa tiền tiêu vặt, nàng cũng sẽ cố tiếp nhận.
"Trách nhiệm của ngươi." Cố Tử Thần thong thả một câu, trực tiếp đem Tô Niên Niên cò kè mặc cả chẹn họng trở về.
Tô Niên Niên mở to hai mắt nhìn, nàng lại không phải cố ý đấy, sao có thể toàn bộ trách nàng. Thế nhưng bất kể là miệng lưỡi hay sức chiến đấu, nàng đều đấu không lại Cố Tử Thần, hắn cũng sẽ trêu chọc vô lại, "Không có tiền! Hừ!"
Một phân tiền nàng đều không để cho, hừ!
Cố Tử Thần mí mắt giơ lên, tựa hồ đã sớm dự liệu được Tô Niên Niên có thể như vậy rồi. Không gấp không sợ theo trong cặp móc ra giấy bút, nhanh chóng viết xuống mấy hàng chữ, "Không có tiền thì ghi giấy nợ a, từ từ trả, Tô đồng học, ừ, kí tên góc dưới." Hắn khóe môi khơi mào một tia mị hoặc vui vẻ, Tô Niên Niên thoáng cái thì thấy sửng sốt, ngây ngốc nhìn cái khuôn mặt kia 360 độ không góc chết khuôn mặt tuấn tú, cả buổi không có vội hồi phục tinh thần.
Khó được chứng kiến Tô Niên Niên phạm mê gái (trai) bộ dáng, Cố Tử Thần vui vẻ càng sâu, trong nội tâm cũng xẹt qua một tia trào phúng.
Tô Niên Niên khí cố lấy quai hàm, "Không ký!"
Khí thế mười phần nói xong, nàng liền không nhịn được kêu lên, Cố Tử Thần chẳng biết lúc nào móc ra một bình mực, vặn mở nắp bình, kéo tay Tô Niên Niên qua dính một ít mực rồi ấn vào vở. Tờ giấy sạch sẽ lập tức hiện lên một dấu ấn.
"Ngươi... Ngươi..." Tô Niên Niên nhất thời chán nản, tuyệt đối không nghĩ tới Cố Tử Thần thằng này so nàng còn vô lại!
Chẳng lẽ nàng Hỗn Thế tiểu Ma Vương thanh danh muốn hủy trong tay hắn?
Không! Có thể! Có thể!