Trần Khải thậm chí còn nghe thấy tiếng Tô Phó Thần bên kia hít sâu một hơi.
Sau một lúc lâu, Tô Phó Thần nói: "Người của tôi nói, đoạn thời gian trước, nó ký hợp đồng làm việc với công ty của cậu."
Trần Khải: ". . ."
Cậu ta mệt mỏi quá.
Rốt cuộc là người nào không muốn sống ngay cả em gái của Tô Phó Thần cũng dám ký hợp đồng.
Nhưng rất nhanh, Trần Khải bắt được ý: "Tôi hiểu được, anh yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi em ấy."
Tô Phó Thần: "Tôi không phải có ý này."
Trần Khải: "Hả?"
Âm thanh của Tô Phó Thần ở đầu bên kia điện thoại, Trần Khải nghe thấy lưng có chút lạnh: "Thỉnh cầu cậu bạc đãi em ấy."
Trần Khải: "?" Hai anh em các người để tôi ở đâu?
Tuy rằng Tô Phó Thần nói như vậy, nhưng Trần Khải đại khái cũng có thể hiểu được, nếu thật là nghĩ muốn gây sức ép cho em gái mình, Tô Phó Thần có ngàn vạn cách, không cần phải thông báo cho mình làm gì.
Kỳ thật cũng chính là, trá hình để mình chiếu cố một chút.
Trần Khải nghĩ trong lòng, phái người tra xét một chút tư liệu về em gái của Tô Phó Thần.
Động tác của trợ lý rất nhanh, mười phút sau đã đem ảnh chụp gửi qua điện thoại của Trần Khải.
Lúc Trần Khải mở ra liền thấy
Ai da, một cô gái xinh đẹp nha.
Lại nhìn kỹ.
Ai nha, có điểm nhìn quen mắt.
Sau đó ngẩng đầu vừa thấy.
. . . . . . ?
Người ngồi phía trước kia là ai?
Như thế nào cùng với người trong ảnh giống nhau như đúc?
Cho nên Trần Khải lo lắng cả buổi, sợ ai đó không có mắt tìm Tô Linh trêu chọc.
Nhưng là càng sợ cái gì là cái đó càng đến.
Khi Trần Khải vừa nhìn lên, phát giác ra một người béo đầy mỡ ở trước mặt Tô Linh, trong lòng phát lạnh .
May mắn, Thẩm Tử Kiêu ra tay .
Trần Khải giờ phút này cùng Thẩm Tử Kiêu mặt đối mặt, suy tư một chút, sau đó đến bên cạnh Thẩm Tử Kiêu, thương lượng nói: "Đợi lát nữa đi ra ngoài,anh cho tôi chút mặt mũi, tôi nói tôi hung hăng giáo dục anh một trận, anh có thể hay không không cần phản bác, bằng không tôi lấy không ra được một uy nghiêm!"
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày.
Trần Khải nói tiếp: "Tôi muốn cho bọn họ biết! Trần tiểu thiếu gia ta, ngay cả một người hung dữ như vậy cũng dám dạy bảo!"
"Lợi hại nhỉ."
Thẩm Tử Kiêu nở nụ cười , dập tàn thuốc, vứt vào thùng rác, sau đó khoanh tay: "Nhưng tôi từ chối."
Trần Khải rất có cốt khí nói: "Cầu xin anh."
Thẩm Tử Kiêu giương mắt, hỏi câu: "Bao nhiêu tiền?"
Trần Khải lập tức nhảy dựng lên: "Như vậy quá tục đi"
Thẩm Tử Kiêu ngáp một cái: "Chuyển khoản hay là tiền mặt?"
Trần Khải tức giận: "Chuyển khoản chuyển khoản chuyển khoản!!!Quỷ hẹp hòi!"