Người đến chính là người đàn ông lúc nãy Tô Linh nhìn thấy.
Lúc đứng dậy dáng anh người rất cao, mắt nhìn qua có lẽ là khoảng 1m9.
Đôi chân người đàn ông thon dài, lười biếng dựa vào quầy bar, mặc một chiếc áo sơ mi đen, nghiêng đầu cụp mắt, rút một điếu thuốc trong hộp thuốc ra. Sau đó lại ngước mắt nhìn về phía phó tổng giám đốc Trương một cái, ánh mắt hơi híp lại, giống như sư tử mở mắt, mang theo vài phần nguy hiểm.
Anh lạnh nhạt mở miệng, giọng nói mang theo chút từ tính trầm thấp: “Xin ít lửa.”
Phó tổng giám đốc Trương thở phào một cái, vội vàng lấy bật lửa ở trong túi ra, giơ tay đưa qua.
Người đàn ông cười, trực tiếp ngồi thẳng, xoay người đối diện với phó tổng giám đốc Trương, giơ tay phải nắm lấy bật lửa mà hắn ta đưa qua.
Lúc sắp nhận lấy cái bật lửa, tay của anh lại bỗng giơ lên, dứt khoát bóp lấy cằm của phó tổng giám đốc Trương, đẩy cằm lên.
Phó tổng giám đốc Trương bị đau mà kêu một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng vì bị đẩy lên, nhưng lại kêu không ra tiếng, chỉ có thể giơ tay cạy cổ tay của người đàn ông.
Người đàn ông phát ra một nụ cười trầm thấp, cánh tay hơi dùng sức, cái tay bóp cằm không bỏ ra, dùng sức này ném phó tổng giám đốc Trương từ trên ghế ngã xuống mặt đất.
Động tác của anh dứt khoát lại vô cùng có lực, lúc hành động còn mang theo một trận gió mạnh mẽ.
Người xung quanh lập tức bắt đầu hoảng sợ, che miệng lùi về sau.
Người đàn ông buông tay ra, cười rồi ngồi xuống bên cạnh phó tổng giám đốc Trương, giơ tay ra rút lấy thẻ phòng từ trong tay lão ta, dùng nó khẽ vỗ một cái lên mặt của phó tổng giám đốc Trương, âm thanh nghe không ra ý tức giận, nhưng càng như gió nhẹ mây bay, thì lại càng khiến người ta sợ hãi.
Người đàn ông nói: “Có phải là tôi nhận tấm thẻ này rồi, thì tối nay tôi đến tìm ông nhỉ?”
Xung quanh truyền đến tiếng cười nhẹ khó mà kiềm chế.
Phó tổng giám đốc Trương đương nhiên biết thân phận của tổ tông trước mặt này, nào có dám mở miệng nói chuyện, chỉ liên tục lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch.
Người đàn ông cười, tùy tiện ném thẻ phòng qua một bên, khẽ nói: “Sân chơi của Dạ Đăng, không thể thấy loại người đυ.c nước béo cò, miệng không sạch sẽ như này được.”
Nói đến đây, anh khẽ dừng lại, lúc giương mắt lên, trong ánh mắt mang theo ba phần tàn nhẫn: “Cút.”
Phó tổng giám đốc Trương thấy cằm cùng cổ mình đau nhức một trận, thậm chí hơi há mồm đều kéo theo toàn bộ kinh mạch co rút đau đớn. Nhưng hắn ta không dám trêu chọc người trước mắt này, chỉ đành vội vàng bò từ mặt đất lên, chạy nhanh đến nỗi không thấy bóng dáng.
Người đàn ông đứng dậy, mắt vừa ngước lên, ánh mắt khẽ liếc qua người xung quanh.
Người bị anh nhìn qua, sau lưng đều vô ý thức mà cứng đờ người, sau đó xoay người ra vẻ không có chuyện gì xảy ra mà trò chuyện cùng nhau.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn Tô Linh một cái, đôi mắt hẹp dài nhíu lại.
Sau đó anh hơi nghiêng đầu, nâng cánh tay lên, vươn tay chỉ một chỗ sau lưng mình, sau đó hất cằm với Tô Linh, giống như đang ám chỉ gì đó.
Tô Linh ngẩn người, vươn tay sờ về phía sau.
Chỗ quần áo sau lưng mình, là có một sợi dây màu đen được buộc để cố định cổ áo, mà không biết nút thắt lúc nào đã lỏng ra rồi.
Người đàn ông thấy Tô Linh hiểu ý, môi mỏng khẽ mím, sau đó xoay người bước quay trở về vị trí cũ của mình.