Chương 313: Định chạy trốn ư?

Đúng như lời Lại Minh Nguyệt nói, Chúng Thanh Phong không thể rời mắt khỏi Trương Mỹ Vân.

Cái nhìn như thiêu đốt của anh khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Trương Mỹ Vân muốn chạy thẳng vào nhà vệ sinh và khép cửa lại, nhốt mình ở trong đó thay vì đứng trước mặt anh trong dáng vẻ nửa kín nửa hở thế này.

Nhưng cô không sao di chuyển được.

Đôi chân cô cứng đờ, không nghe theo sự chỉ đạo của lý trí nữa.

Trương Mỹ Vân đưa hai tay che chắn trước ngực, chân trước chân sau khép lại thật chặt.

Cô cố gắng che đậy cơ thể mình nhiều nhất có thể.

Hành động đó của cô khiến Chúng Thanh Phong bật cười.

"Anh...Anh cười cái gì?"

Trương Mỹ Vân ngượng ngùng hỏi.

"Đây là lần đầu tiên em mặc váy ngủ kiểu này đúng không?"

Trương Mỹ Vân thành thật thú nhận: "Cũng không phải lần đầu."

Chúng Thanh Phong nhớ lại thì đúng thế thật.

Cách đây vài ngày, thật ra mới là hôm kia chứ đầu xa xôi Trương Mỹ Vân mặc chiếc váy ngủ bằng lụa, không đứng trước mặt Thanh Phong như thế này mà chỉ nằm trong chăn, lặng yên ngủ đã khiến anh sục sôi, rạo rực đến mất ngủ, rạng sáng phải xuống giường đi tắm.

"Em là đang muốn quyến rũ anh sao?"

Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân hỏi.

"Có nhất thiết phải hỏi thẳng ra như vậy không?"

Trương Mỹ Vân xấu hổ, cúi mặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn Chúng Thanh Phong.

Lúc này bộ não của Chúng Thanh Phong mới xâu chuỗi mọi việc "kì lạ" diễn ra trong mấy ngày gân đây, đặc biệt là buổi tối hôm nay lại.

Đầu tiên, là sự xuất hiện của món giá đỗ xào trong bữa tối.

Mới đâu Chúng Thanh Phong cũng chẳng suy nghĩ gì khi thấy thỉnh thoảng Trương Mỹ Vân lại gắp giá bỏ vào bát cho anh.

Thậm chí khi anh ăn no, đặt bát xuống bàn rồi cô vẫn tiếp tục gắp thêm, kèm lời động viên: "Ăn nhiều giá tốt cho sức khỏe."

Tiếp đến là vừa rồi lúc Chúng Thanh Phong đang ở trong thư phòng làm việc, Trương Mỹ Vân đã mang vào cho anh một cốc rượu thuốc.

Và bây giờ là Trương Mỹ Vân trong bộ váy ngủ bằng ren màu đỏ siêu sεメy đang đứng trước mặt Chúng Thanh Phong.

Giờ thì Chúng Thanh Phong đã hiểu ra mọi chuyện.

Đĩa giá xào không vô duyên vô cớ hoặc tình cờ xuất hiện trên bàn ăn, mà là có bàn tay sắp đặt của ai đó.

Bởi vì các chị em phụ nữ vẫn truyền tai nhau bí kíp giữ lửa cho những cuộc yêu: "Yếu cho ăn giá, khỏe quá cho ăn răm".

Cốc rượu Chúng Thanh Phong đã uống trong thư phòng không phải rượu thuốc bồi bổ sức khỏe bình thường.

Nếu anh đoán không lầm, đó là rượu bổ thận tráng dương tăng cường sinh lực cho đàn ông.

Trước đây cho dù Chúng Thanh Phong thuyết phục muốn gãy cả lưỡi nhưng Trương Mỹ Vân vẫn cố chấp mặc bộ quần áo ngủ kín cổng cao tường, cài khuy tới tận cổ.

Mọi việc chẳng phải đã rõ như ban ngày rồi sao? Trương Mỹ Vân cho rằng Chúng Thanh Phong có vấn đề về sinh lý.

Ôi trời ơi chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Điều gì khiến cô gái của anh lại nảy ra cái suy nghĩ hoang đường đó chứ? Quỷ tha ma bắt họ đi.

Anh là một người đàn ông 30 tuổi.

Anh trẻ trung, khỏe mạnh và nói một cách khiêm tốn thì nhu cầu sinh lý hoàn toàn bình thường.

Sở dĩ thời gian qua Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong chung giường chung chiếu nhưng không xảy ra vấn đề gì là bởi Mỹ Vân mới sảy thai.

Anh thương cô, xót cô, muốn cô tĩnh dưỡng, bồi bổ cơ thể thật tốt chứ không phải bởi anh không có khả năng trong chuyện kia.

Dù đã biết mục đích của Trương Mỹ Vân nhưng Chúng Thanh Phong vẫn cố tình nhìn cô hỏi: "Chuyện này là thế nào đây Mỹ Vân?"

Tất cả sức mạnh dường như rời khỏi cơ thể Trương Mỹ Vân.

Cô nghiêng hẳn người cái bàn kê cạnh giường.

Thâm cầu xin Chúng Thanh Phong đừng hỏi mình bất cứ điều gì cả, làm ơn đừng hỏi.

Cô cảm thấy cơ thể mình quặn thắt lại, và cô chỉ ước mặt đất nứt ra để mình chui xuống, tránh tình huống xấu hổ này.

Chúng Thanh Phong không nói một tiếng nào.

Anh chỉ đơn giản là chờ đợi.

Trương Mỹ Vân hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không giấu được sự bối rối.

Cô hối hận vì đã nghe theo lời xúi bẩy của Lại Minh Nguyệt, làm ra chuyện này.

Ước gì thời gian có thể quay ngược lại hai tiếng trước.

Thay vì mặc chiếc váy ren này, cô sẽ tròng lên người bộ quần áo kín như nữ tu của mình.

Dáng vẻ lúng túng, ngượng ngùng của Trương Mỹ Vân lúc này lại vô cùng duyên dáng, đáng yêu trong mắt Chúng Thanh Phong.

Vì vậy anh tiếp tục trêu chọc cô.

Thanh Phong nghiêm mặt nói: "Anh cân một lời giải thích."

Mặc dù với trí thông minh của mình, Chúng Thanh Phong đã biết trước câu trả lời trước cả khi Trương Mỹ Vân lên tiếng.

Nhưng anh vẫn muốn nghe điều đó phát ra từ chính cái miệng xinh xắn của cô.

"Không có gì đâu...

Anh hãy quên chuyện này đi...

Em...

em đi thay đồ.."

Trương Mỹ Vân ấp úng trả lời.

Thậm chí cô còn không nhìn thẳng vào mặt anh.

Với bản chất là một nhà lãnh đạo, Chúng Thanh Phong ép Trương Mỹ Vân phải làm theo ý mình: "Em sẽ không đi đâu hết cho tới khi nói cho anh biết chính xác chuyện quái quỷ gì đang xảy ra???"

"Thật sự không có gì cả.Chỉ là hôm nay hơi nóng nên em muốn...mặc thứ gì đó...mát mát một chút."

"Bây giờ đang là giữa mùa đông, nhiệt độ ngoài trời khoảng 18, 19 độ.Anh nghĩ như vậy là khá lạnh.Đâu phải 81, 91 độ mà em bảo là nóng."

Chúng Thanh Phong bắt bẻ.

Trương Mỹ Vân càng lúc càng trở lên thiếu tự nhiên vì xấu hổ.

Cô lúng túng giải thích: "Trong phòng có điều hoà.Em thấy hơi nóng."

"Nhưng anh nghĩ chiếc váy này quá mát mẻ so với style thường ngày của em."

Chúng Thanh Phong chỉ ra.

Trương Mỹ Vân không chịu thua, tiếp tục dùng lý lẽ của mình để đối đáp với Chúng Thanh Phong: "Thỉnh thoảng thay đổi phong cách một chút cũng tốt mà anh"

Chúng Thanh Phong tán thành với ý kiến của Trương Mỹ Vân: "Anh nghĩ cuối cùng đầu óc bảo thủ, cổ hủ của em cũng được khai thông rồi đấy.Nhưng thay đổi những ba nghìn không trăm tám mươi độ thể này thì anh có chút bất ngờ.Mặc dù phải thừa nhận, anh rất thích chiếc váy em đang mặc.Có lẽ anh phải mua cho em một tủ đồ như thế này mới được."

Nghe Chúng Thanh Phong nói tới đây, Trương Mỹ Vân rơi vào tình huống dở khóc dở cười.

Cô thâm trách Lại Minh Nguyệt lắm chuyện.

"Em không nói gì nghĩa là đồng ý rồi nhé?"

"Không! Không! Em không mặc đâu.Anh đừng mua.Mua về anh tự mặc đấy."

Trương Mỹ Vân lắc đầu xua tay, vội vàng từ chối.

Sau đó Trương Mỹ Vân nhanh chân định chạy vào trong nhà tắm để trốn nhưng đã bị Chúng Thanh Phong dùng cả thân người anh để chặn lại.

Trương Mỹ Vân càng co rúm người lại, một vệt màu hồng bắt đầu loang rộng trên má cô.

"Bây giờ em lại thấy hơi lạnh rồi...em nghĩ là mình nên đi thay bộ đồ ngủ khác..."

Nói rồi Trương Mỹ Vân quay người định lách qua người Chúng Thanh Phong để đi về phía nhà vệ sinh.

Định chạy trốn ư? Anh đâu phải kẻ ngốc.

Sao anh có thể buông tha cho cô đơn giản như vậy được.

Chúng Thanh Phong nắm lấy cánh tay trần của Trương Mỹ Vân.

Hơi nóng từ lòng bàn tay anh truyền tới làn da mát rượi của cô.

Điều đó khiến cô cảm thấy run rẩy.

"Đợi đã, em còn chưa giải thích cho anh về món giá đỗ xào và cốc rượu thuốc tốt cho sức khỏe."

Chúng Thanh Phong nhấn mạnh một cách có chủ đích.

Mặc dù tâm trí Trương Mỹ Vân đang bị Chúng Thanh Phong làm cho rối như tơ vò nhưng cô vẫn tìm cách chống chế: "Chuyện đồ ăn anh phải thắc mắc với cô Đông.Tất cả những món ăn trên bàn đều do một tay cô ấy nấu.Em làm sao biết được vì sao hôm nay cô ấy lại xào giá chứ???"

"Thật à?"

Thanh Phong nheo mắt nhìn cô đầy nghi hoặc.

"Đương nhiên rồi!"