"Đại ca, bên trái! Đối diện, tiến về phía trước hai bước, không sai, ngươi lại đi về phía trước một chút!" Lâu Hành mò mẫm trong bóng đêm, một chân bước vào chân không, bên tai là tiếng cười của đệ đệ nhỏ tuổi: "Hahaha. Đại ca, ngươi đã chết, lại bị ta lừa!"
Giọng nói kia đang cười cười, bỗng nhiên lại chuyển sang khóc thút thít:
"Đại ca, ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi đi… Nếu đã trở thành người mù, vì sao lại không thể an phận làm một phế vật chờ chết, vì sao cứ muốn cùng ta tranh giành chứ?"
"Đều là con của vợ cả, dựa vào đâu mà một kẻ mù như ngươi vừa sinh ra đã là thế tử, được đội mũ nhất phẩm hầu! Ta thua kém ngươi điểm nào chứ?"
"Trốn? Hừ, ngươi trốn được sao?" Âm thanh lạnh lẽo từ phía sau đến gần, có ai đó nặng nề đẩy anh về phía trước.
Lâu Hành trong bóng đêm rơi xuống, nghe thấy tiếng đệ đệ nói với mình: "Đại ca, đi mạnh giỏi."
Lâu Hành từ trên giường giật mình ngồi dựng lên. Đầu anh kêu ong ong, còn chưa kịp tỉnh táo lại sau giấc mơ, anh cầm lấy điện thoại đang rung, nhìn thấy người gọi, thở dài một hơi, lên tiếng: "Alo, ông nội."
Bên kia truyền đến giọng cười một ông lão lớn tuổi: "Tiểu Hành, ông đánh thức cháu không?"
Lâu Hành bước xuống giường: "Không, vốn dĩ cháu cũng muốn rời giường. Ông nội, ông tìm cháu có chuyện gì không?"
Ông nội Lâu nói: "Cũng không có gì, không phải hôm nay cháu khai giảng sao, ông muốn hỏi một chút. Tiểu Hành, trường Cấp ba bên kia không thoải mái, cháu có suy nghĩ lại về việc chuyển trường về đây hay không?"
Lâu Hành mỉm cười: "Không cần phiền phức như vậy, vẫn còn tốt."
Ông nội Lâu không hài lòng mà hừ một tiếng. Ông biết đứa cháu này coi trọng nhất là lời hứa, lúc trước nói tốt ở lại bên kia tận ba năm, một ngày cũng sẽ không thiếu. Chỉ là ông quan tâm nhiều đến tương lai đứa cháu trai này, sợ vào thời điểm quan trọng như vậy lại bị người khác kéo chân sau, nghĩ như vậy nên trong lòng không thoải mái. Biết rõ lời mình nói vô dụng nhưng vẫn muốn nói nhiều một chút.
Lâu Hành an ủi nói: "Ông nội, thi đại học kết thúc cháu sẽ nhanh chóng trở lại."
Ông nội Lâu không có biện pháp khác, dặn dò anh tự lo cho bản thân, thiếu cái gì, muốn cái gì đều phải nói với ông. Nghe Lâu Hành đồng ý ông mới chịu cúp máy.
Thứ hai, ngày 31 thàng 8
Khai giảng lớp 12, ngày đầu tiên
Lúc Lâu Hành ngồi lên con xe đạp liền nghe thấy tiếng dép lê quen thuộc truyền đến. Anh ngừng lại, không có vội vã rời đi. Chỉ chốc lát sau, mẹ anh lê dép, đầu bù tóc rối mà chạy ra cửa, thấy anh còn chưa đi, nhẹ nhàng thở một hơi. Nàng hơi xấu hổ mà nhìn vào mắt con trai, thiếu niên một chân dẫm lên xe đạp chân đạp, một cái chân khác trên đất, hai chân thon dài, khuôn mặt dần dần trưởng thành hơn. Hình ảnh này xuất hiện ở một tiểu khu cũ, nhìn vào thấy không hợp nhau chút nào. Trịnh Thu Lan liếc mắt, áy náy cùng sợ hãi lại một lần nữa nảy lên trong lòng.
"Mẹ?" - Giọng nói Lâu Hành kéo cô về thực tại.
"Tiểu Hành, thật xin lỗi, thật xin lỗi con, mẹ ngủ quên mất. Ngày hôm qua còn nói sẽ làm bữa sáng cho con, vậy mà... "
Người phụ nữ liên tục xin lỗi, từ trong bóp tiền lấy ra một xấp tiền mặt, dừng một chút, lại rút ra thêm, cầm hai trăm đồng tiền đưa cho hắn: "Mẹ nhớ trước cổng trường con có một tiệm mì nhỏ không tệ. Tiểu Hành, con đến chỗ đó ăn đi, đừng ăn những thức ăn không sạch sẽ ven đường"
Nàng lải nhải, mang theo biểu tình co quắp và cẩn thận. Lâu Hành cầm lấy tiền, nói một tiếng cảm ơn, lúc này mới nói:
"Trong phòng bếp còn có cháo, mẹ ăn một chút rồi ngủ tiếp đi."
Thật ra, anh đã sớm làm bữa sáng và ăn rồi. Trịnh Thu Lan vô cùng xấu hổ, nhìn thấy Lâu Hành đem tiền bỏ vào cặp sách mới cảm giác dễ chịu một chút, liền gật đầu:
"Mẹ biết rồi, lát nữa sẽ ăn. Chiều mẹ làm cơm chờ con về ăn, con muốn ăn gì cứ nói mẹ làm."
Lâu Hành nói: "Cơm chiều thì không cần đâu, hôm nay trường học dự định lấy tiết tự học buổi tối làm bài khảo sát. Mẹ làm canh sườn đi, buổi tối con về sẽ ăn."
Trịnh Thu Lan lúc này mới nhớ tới ngày khai giảng truyền thống của Thập Nhất trung đều phải khảo sát. Nàng càng cảm áy náy và xấu hổ, nghe Lâu Hành nói hết câu sau mới vui vẻ lại:
"Được được, mẹ ở nhà chờ con về. Tiểu Hành lái xe chậm một chút, nhớ nhìn đường..."
Nghe xong lời dặn, Lâu Hành cưỡi lên xe đạp phất tay tạm biệt nàng.
So ra, tình cảm mẫu tử bên này có gì đó rất khách khí, không như bên kia, Tân Triều Dương bị cha mẹ đưa lên xe. Mẹ cậu thuận thế kéo lỗ tai, liên tục dặn dò:
"Mặt trời nhỏ của mẹ, trước tiên con đi tham quan nơi học mới, nếu thích ứng không được thì nói cho mẹ biết. Nếu ai bắt nạt, nói với mẹ để mẹ xử người đó, nhất định không được im lặng chịu đựng."
“Thuốc nhỏ mắt của con mẹ để trong balo, nhớ phải dùng. Nếu là đôi mắt không thoải mái lập tức gọi điện thoại cho mẹ, biết không?"
"Lúc trước mẹ đã hỏi thăm rồi, Thập Nhất Trung mấy năm nay bắt đầu cho học sinh làm bài thi thử khi nhập học, phiền thật sự. Cục cưng, con không cần lo lắng, cứ phát huy như bình thường là được. Thập Nhất Trung đều là con mọt sách, sở trường đặc biệt chính là khảo thí, chúng ta không nên cùng bọn họ so đo."
Ba cậu ngồi bên cạnh nghe mà ngáp dài, thấy nàng càng nói càng không có yên lòng, lại nhìn bé con ngoan ngoãn ngồi nghe phía sau, giải vây nói:
Tốt tốt, được rồi, em không cần nói thêm gì nữa, bé con chúng ta qua đi đều có thể trực tiếp lấy bằng tốt nghiệp!"
Hắn duỗi tay vỗ vỗ đầu con trai, chỉnh lại đai an toàn, rồi lại nhìn tài xế nói:
"Lão Trương lái xe cẩn thận một chút, chúng ta không gấp."
Lão Trương là tài xế của ông nội Tân Triều Dương. Hắn vì nhà họ Tân phục vụ đã lâu, so với tuổi Tân Triều Dương lớn hơn nhiều. Bản thân nhìn đứa nhỏ này lớn lên, đối với một màn trước mắt sớm đã thấy nhiều, không trách, cười ha hả mà đáp ứng:
"Tân tổng yên tâm, tôi lái rất cẩn thận."
Mẹ Tân còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn nhìn thời gian, cũng chỉ đành từ bỏ, chỉ kiểm tra lại đồng hồ của Tân Triều Dương. Lại nghĩ đến giữa trưa nếu cậu ăn không quen đồ ăn bên kia, chỉ cần gọi điện thoại nói cho nàng, nàng sẽ phái người đưa cơm qua, cũng không thể để cục cưng của nàng chịu thiệt được. Sắp xếp xong tất cả, xe mới lăn bánh. Tân Triều Dương ngoan ngoãn vẫy tay với ba mẹ, "Con đi đây, ba mẹ gặp lại hai người sau."
"Gặp lại con sau mặt trời nhỏ."
Hai vợ chồng mỉm cười nhìn theo xe rời đi, quay đầu liền thay đổi bộ mặt. Vương Lộ nhìn Tân Bắc Thành, nói:
"Lần này chuyện ở trường học của con anh xem mà sắp xếp, đừng để như những lần trước toàn là trường không đâu, cái gì mà trường học nổi tiếng, cái gì mà giáo dục quý tộc. Mặt trời nhỏ bị người ta bắt nạt, người làm cha như anh chẳng khác gì không có mắt, còn không mau cút đi."
Nói xong một câu dài, nàng liền cười lạnh ba tiếng, hiển nhiên là bất mãn tới cực điểm. Tân Bắc Thành gãi gãi đầu:
"Đại minh tinh, đừng mở miệng ra là mắng người. Những người khác ở trên mạng gọi em một tiếng nữ thần, nghe thấy câu này chắc muốn thoát fan."
Vương Lộ xùy một tiếng, quay đầu rời đi, không thèm nhìn ai kia. Tân Bắc Thành nhìn bóng dáng rời đi của bà xã, trầm mặc sau một lúc lâu, mới ngáp một cái, lười biếng mà theo đi lên.