Thấy anh vẫn nằm yên trên giường, trán đổ đầy mồ hôi.
Cô chầm chậm đến gần đưa tay lên mũi anh.
“May quá vẫn còn thở.”
Cô lay anh mấy cái:
“Phong Sính, chú chơi trò hù dọa trẻ con đúng không? Này?”
Đường Y đến gần hơn, cảm nhận người Phong Sính đang rất nóng. Cô áp tay lên trán anh.
“Chú phát sốt rồi. Đúng là đáng đời! Ai biểu chú mắng tôi?”
Nói thì nói vậy thôi. Đường Y kéo Phong Sính dậy nhưng sức của cô so với cân nặng của anh là điều không thể.
“Chú ngồi dậy đi bệnh viện này!”
Thấy không được, Đường Y chạy ra bên ngoài gặp quản gia:
“Phong Sính chú ấy bị sốt rồi. Chúng ta nhanh đưa chú ấy đến bệnh viện.”
Quản gia vội lấy điện thoại gọi: “Để dì gọi cho bác sĩ của cậu ấy. Cháu vào trông chừng cậu ấy đi.”
Đường Y gật đầu, cô lấy khăn cùng với nước ấm vào phòng lau mát cho anh. Lúc Đường Y sốt, chị Huỳnh thường làm như vậy.
Đường Y dùng khăn đắp lên trán. Khăn còn lại lau tay cho anh. Vừa lau cô vừa lẩm bẩm:
“Hôm qua là cái tay nào nắm cổ tay tôi suýt gãy? Đáng đời chú!”
Lòng bàn tay của cô chạm vào bàn tay của Phong Sính.
“Bây giờ mới phát hiện, tay chú đẹp hơn tay của tôi nữa.”
Phong Sính trở mình: “Đường Y, có thể nào bớt ồn được không?”
“Chú tỉnh rồi đó hả?”
“Không phải do ồn ào quá!”
Còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị cô lay dậy:
“Chú mau há miệng ra uống nước.”
Phong Sính uống được vài ngụm nước thì bác sĩ đã đến. Sau khi khám cho, bác sĩ ghim dịch truyền vào tay.
“Truyền phải mất 2 tiếng. Cho nên nhớ canh kỹ. Khi gần hết phải khóa van lại. Cháu biết rút kim không?”
Đường Y gật đầu.
“Nếu không làm được thì gọi tôi đến. Nhớ cho cậu ấy uống thuốc.”
“Dạ vâng"
Sau khi tiễn bác sĩ đi về, quản gia bảo để bà trông chừng Phong Sính nhưng Đường Y nhất quyết không chịu.
Cô vừa canh chừng, vừa lau mát cho anh. Thấy vẫn không hạ sốt cô mới nói:
“Phong Sính, tôi không có ý lợi dụng chú đâu nha.”
Dứt lời, Đường Y bắt đầu cởi nút áo của anh. Cởi được một nửa, tay anh bắt lấy cổ tay của cô:
“Làm gì đó?”
“Cởϊ áσ cho chú.”
Đôi mắt Phong Sính khép hờ, chân mày cau lại.
“Tôi đây không sợ bị bỏng mắt thì thôi, chú hay ra vẻ quá. Tôi muốn lau mát cho chú.”
Nghe cô nói vậy, Phong Sính không còn sức cãi. Anh buông tay để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Sau 2 tiếng đồng hồ, Phong Sính bị cô lau đến đỏ cả da mới hạ sốt.
Nhìn Đường Y vậy thôi chứ cô rất cẩn thận. Đường Y khoá van ống truyền dịch. Cô làm theo lời hướng dẫn của bác sĩ rút kim ra cho anh. Cô dán băng dính chỗ kim đâm sau đó thỏi nhẹ lên.
Tiện tay dùng bút vẽ con rùa nhỏ lên nữa.
Đường Y chăm anh ngủ quên lúc nào không hay.
Phong Sính trở mình. Anh có cảm giác đau ở tay nên mở mắt ngồi dậy.
“Đường Y? Tê tay tôi.”
Đường Y vẫn ngủ. Do hôm qua thức khuya học bài còn bị anh chọc tức. Hôm nay phải chăm sóc người bệnh như anh. Đúng là kiệt sức mà.
Phong Sính gọi mãi cô không dậy nên đã nhẹ nhàng đỡ đầu cô. Chầm chậm rút tay ra.
Nhìn miếng băng keo cá nhân trên tay, Phong Sính bật cười.
“Nhóc con lắm trò!”
Phong Sính bước khẽ, nhẹ nhàng bế Đường Y đặt lên giường.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, gương mặt xinh đẹp của Đường Y rất gần Phong Sính. Yết hầu anh lên xuống.
Khoảng cách gần trong gang tấc, bầu không khí mập mờ ấm áp dần dâng lên, tựa như một giấc mơ xinh đẹp.
Phong Sính không cưỡng lại được, anh chạm nhẹ môi mình lên môi của Đường Y.
Lúc ý thức quay về, anh giật bắn người dùng tay tát mặt mình.
“Phong Sính mày điên rồi. Điên rồi!”
Đường Y bị tiếng của anh đánh thức.
“Chú ồn ào quá đi!”
Phong Sính kéo tay cô dậy quát lớn:
“Mau về phòng đi! Nhanh!”
Đường Y lại bị mắng, mắt cô ươn ướt, giận dỗi nhìn về phía anh.
“Sao chú lại quát tôi? Đúng là làm ơn bắt oán mà!”
“Còn đứng đó? Mau đi!”
Anh là đang nạt cô. Khiến cô khóc mà chạy về phòng. Lúc Đường Y đi rồi, Phong Sính lập tức đóng cửa. Thân thể trượt tựa cửa trượt dài xuống. Tim Phong Sính đập rất nhanh, lỗ tai đỏ bừng.
Hai tay anh liên tục đánh vào đầu mình:
“Phong Sính, mày bị bệnh nên mới làm vậy. Đúng! Không phải hôn mà là chạm nhẹ. Chỉ là một cái chạm nhẹ thôi…”
…
Sáng hôm sau, Phong Sính mặc âu phục ra bàn ăn. Ở bàn ăn đang có Tiêu Đằng, chị Huỳnh và Đường Y.
Còn một chỗ trống cạnh Đường Y. Phong Sính ngồi xuống bên cạnh. Vẻ mặt anh không được tự nhiên. Một chút cũng không dám nhìn cô.
Chị Huỳnh nhìn anh vừa cười ẩn ý. Tiêu Đằng cũng nhìn anh gật đầu rồi cười cười. Có phải chuyện hôm qua anh chạm môi Đường Y, cô đã nói cho 2 người kia biết rồi không? Cảm thấy chột dạ Phong Sính liền hỏi:
“Hai người làm cái gì vậy?”
“He… He… Thì ra bao lâu nay là em giấu chị?”
“Đúng đó Phong Sính, nếu cậu đã thích thì cứ nói sao phải giấu?”
Phong Sính nuốt nước bọt: “Không lẽ một cái chạm môi thôi mà nghiêm trong đến vậy sao?”
Tay anh vô thức chạm vào môi mình.
“Cái này…”
Anh nhìn sang Đường Y thấy cô vẫn cắm đầu ăn. Sao Đường Y có thể bình tĩnh như vậy? Nghĩ lại mối quan hệ của hai người, anh lắc đầu:
“Không thể nào!”
Tiêu Đằng cười lớn:
“Haha. Làm sao không thể được? Bằng chứng rõ ràng đây này.”
Phong Sính kinh ngạc hơn nữa:
“Lẽ nào trong phòng tôi có camera mà tôi không biết sao?”
Tiêu Đằng đem tờ báo đặt lên bàn:
“Đúng là có camera thật. Hình của cậu với em minh tinh vào khách sạn đầy trên báo kìa.”
Phong Sính nghe ong ong bên tai.
“Dù ảnh chụp mờ thế này, bọn tôi cũng nhận ra em đó, Phong Sính.”
Phong Sính nét mặt như ai đó xịt keo. Anh đưa tay cầm tờ báo trước mặt lên đọc. Không nói nhiều, anh lấy điện thoại trong túi ra:
“Phong thiếu?”
“Hoài Nam, chuyện này là sao?”
“Ngài thấy rồi à?”
Đường Y đột nhiên đứng dậy:
“Tiêu Đằng, chú nhanh chở cháu đi học đi.”
Phong Sính buông điện thoại:
“Tiêu Đằng, tôi tiện đường. Để tôi chở Đường Y đi.”
“Tiêu Đằng, chú cứ chở cháu đi là được. Không phiền đến chú Phong Sính đang bận hẹn hò.”