Chương 9

Thứ bảy Đường Cam cũng không trở về, mà ở tại nhà Dư Lãng. Buổi tối lúc hai người ngồi ở trên ghế sa lông xem ti vi, người xem ti vi là Dư Lãng, Đường Cam như thường lệ đang chơi Tiêu Tiêu Nhạc.

Dư Lãng đang xem một bộ phim truyền hình ăn khách gần đây, nữ chính rất được Dư Lãng yêu thích, anh cảm thấy dung mạo nữ chính xinh đẹp, bộ dạng có chút tương tự với Đường Cam, cho nên vô điều kiện yêu thích nữ chính.

Đường Cam thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhưng bởi vì gần đây các đồng nghiệp nữ trong văn phòng đang tán gẫu nên hắn cũng biết được một số tình tiết của bộ này.

Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nữ chính bởi vì hiểu lầm nên sống chết cũngkhông nghe nam chính giải thích, nam chính vừa gọi điện thoại đến thì cô tắt đi ngay lập tức, một mình ở trong nhà hờn dỗi. Đường Cam nói một câu: "Tạo sao cô ấy không nghe người ta giải thích?"

"Bởi vì cô ấy không vui" Dư Lãng nói.

“Cô ấy không lý trí lắm" Đường Cam nhận xét.

Dư Lãng bênh vực nữ chính: "Chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao cô ấy cũng đã thấy bạn trai mình hôn người phụ nữ khác rồi."

Đường Cam cúi đầu chơi điện thoại, thản nhiên nói: "Em có vẻ rất thích cô ấy."

"Em thích nha" Dư Lãng thừa nhận. Sau đó anh còn nói: "Đôi mắt hai người các người có chút giống nhau, anh có thấy vây không?"

Đường Cam không nhận ra được mối quan hệ nhân quả giữa hai câu này của Dư Lãng, vẫn hỏi: "Em thích cô ta điểm nào?"

"Đôi mắt của hai người khá giống nhau" Dư Lãng nói.

"Hả?" Đường Cam vô thức trả lời. Sau khi loại bỏ một số khả năng hắn mới phản ứng lại: "Chỉ vì điều này?"

“Đúng vậy” Dư Lãng nói: "Đó là lý do tại sao em ghét nam chính. Em nghĩ nam chính đối xử không tốt với cô ấy" Dư Lãng nói thêm.

Đường Cam tận tâm tận lực, nói chuyện với Dư Lãng khi đang chơi trò chơi: “Anh nghe đồng nghiệp của anh nói nam chính trong bộ phim này đối xử với nữ chính rất tốt, nữ chính có chút lập dị, toàn nháo."Dư Lãng không đồng ý: "Cô ấy không nháo. Hơn nữa nam chính đối với cô ấy cũng chưa đủ tốt."

"Em thật sự rất thiên vị cô ta" Đường Cam nói.

"Nhưng mà, nếu như cô ấy có thể càng cao hơn một chút, có khuôn ngực bằng phẳng, đôi mắt to hơn một chút..." giọng nói của Dư Lãng nhỏ hơn, anh càng miêu tả càng nhận ra rằng mình đang hình dung Đường Cam. "Nếu như cô ấy càng giống anh một chút, em sẽ càng thiên vị cô ấy." Dư Lãng kết luận.

"Tại sao phải giống anh, dung mạo của cô ta rất đẹp" Đường Cam nhìn cận cảnh khuôn mặt của nữ chính trên màn hình ti vi nói.

"Nhưng vẫn chưa đủ" Dư Lãng duỗi tay với lấy điều khiển từ xa trên bàn trà: "Không muốn xem nữa, cô ấy không xinh đẹp như vậy."

Đường Cam vốn đang nhìn chăm chú điện thoại di động, lập tức an vị trên eo Dư Lãng. Đồng thời hắn cũng không chỉ nhìn, thậm chí còn ném trò chơi của mình đi, trực tiếp đi sờ soạng nó.

Hắn sờ vào quần áo mấy lần, chỗ quần áo nhăn nheo làm cho hắn cảm thấy có chút tê dại, không khỏi nhướng mày. Đường Cam sờ soạng thêm mấy lần cũng cảm thấy như vậy có chút không thú vị, hắn thẳng thắn vén vạt áo phông của Dư Lãng lên, đặt lòng bàn tay lên phần eo mịn màng. Đôi lông mày nhíu lại được giãn ra, điện thoại di động cũng bị hắn tiện tay bỏ qua một bên.

Dư Lãng đã lấy được điều khiển từ xa, nhưng mà anh không quay thân mình lại ngay lập tức.

Khi bị hắn sờ soạng quần áo, Dư Lãng không chắc chắn nghĩ: Đây có tính là ám chỉ không?

Sau khi quần áo bị vén lên, Dư Lãng chắc chắn— đây chính là ám chỉ.

Dư Lãng đặt điều khiển từ xa trở lại vị trí cũ, bất đắc dĩ cảm thấy du͙© vọиɠ của Đường Cam có vẻ hơi mạnh, rõ ràng đêm hôm trước mới làm qua.

Anh rất hào phóng mà hai tay khoanh lại nắm lấy vạt áo phông, sau đó nhấc cánh tay lên, trực tiếp cởϊ qυầи áo cầm ở trong tay.

Đường Cam bị động tác đột ngột này làm cho kinh sợ, lúc này hắn mới ý thức được động tác tay mình có chút ám muội, e sợ sờ soạng như này lại làm khơi dậy du͙© vọиɠ của Dư Lãng. Tìm truyện hay tại [ TRUМtrцy en.V N ]

Đường Cam không có thời gian suy nghĩ thêm, Dư Lãng đã xoay người lại gần hôn lên khóe miệng của hắn.

Dư Lãng quyết định lần này phải làm hài lòng Đường Cam, không thể lại giống như tối hôm qua. Tối hôm qua anh xoa đầu gối Đường Cam rất lâu, do quỳ trên sa lông lâu mới đỏ hết lên.

Tối hôm qua Dư Lãng lén lút lên lớp, anh tìm kiếm rất nhiều tư liệu.

Sau khi hôn khóe miệng Đường Cam một cái, anh ngay lập tức mổ xuống môi hắn, sau khi hôn đến cổ, anh cắn một cái ở hầu kết của đối phương.

Dư Lãng ngậm hầu kết nhẹ nhàng nghiến răng. Đường Cam rêи ɾỉ một tiếng, hầu kết ở trong miệng Dư Lãng khẽ run lên một chút. Dư Lãng lại dùng đầu lưỡi liếʍ nó, còn mυ"ŧ một ngụm—

"Dư Lãng" Đường Cam đè sau gáy anh: "Sẽ để lại dấu."

Dư Lãng rất nghe lời ngừng liếʍ hầu kết hắn, mà vén quần áo Đường Cam lên đi xoa đầu v* của hắn: "Em nghe nói, xoa nơi này sẽ rất thoải mái" Anh vừa nói, vừa ấn xuống đầu v* săn chắc, sau đó buông ra, rồi lại ấn xuống.

Đường Cam cúi đầu nhìn Dư Lãng với vẻ mặt nghiêm túc, lại nhìn động tác có thể gọi là khiêu gợi trên điện thoại di động của hắn, tức khắc mặt nóng bừng lên.

Sau đó hành động của Dư Lãng càng khiến mặt của hắn nóng hơn.

Dư Lãng một bên vừa cởϊ qυầи một bên vừa hôn lên da thịt mềm mại trên bụng hắn. Khi dương v*t gắng gượng từ dưới cạp quần đi ra, Dư Lãng hôn lên chấy nhầy dính bên ngoài một cái. Đường Cam nhìn thấy rõ ràng tuyến tiền liệt cảu mình dính vào trên môi Dư Lãng, sau đó lại bị đầu lưỡi Dư Lãng cuốn vào trong miệng.

Khuôn mặt của Dư Lãng thực sự rất không thích hợp làm chuyện phóng đãng như vậy. Đường Cam cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình, hắn đặt lòng bàn tay lên mặt, muốn hạ nhiệt một chút.

Đường Cam cảm thấy trên mặt của Dư Lãng viết rõ ràng chữ "Trong sáng", tuy rằng hắn biết trong lòng Dư Lãng rất muốn, thậm chí ngày hôm qua bọn họ đã làm. Mà hắn nhìn thấy khuôn mặt này đang ở cùng với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hắn, hắn vẫn không nhịn được mà cảm thấy... Không khỏe, và còn rất là xấu hổ. Dù sao, hiện tại chủ nhân của dương v*t bị khoang miệng Dư Lãng bao vây lấy, chính là hắn.

Dư Lãng hít một ngụm ở qυყ đầυ, sau đó nghiêng đầu ngậm lấy bên ngoài hình trụ, liếʍ qua toàn bộ một lần: "Em cảm thấy, mùi vị của anh không buồn nôn một chút nào" Dư Lãng ngẩng đầu nhìn Đường Cam cười nói.

Thực ra trước khi khẩu giao cho Đường Cam, trong lòng Dư Lãng cũng có chút bất an. Trong trí nhớ, cái mùi từ lúc say rượu lần trước khiến anh buồn nôn đến tận xương tủy.

"Tại sao mọi thứ của anh đều hoàn hảo như vậy?" Dư Lãng thở dài. Sau đó cúi đầu, lần thứ hai ngậm lấy thứ cầm ở trong tay.

Nhưng mà tâm chí của Đường Cam đã xuất thần. Hắn nhìn thấy Dư Lãng đang ôm lấy gốc rễ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình, đung đưa đầu lên xuống, hắn cảm thấy hết thảy mọi thứ trước mắt đều rất không chân thực.

Hắn bắt đầu nghi ngờ mạnh mẽ về chuyện này, đầu hắn choáng váng vì bị kɧoáı ©ảʍ chiếm lấy mà nghĩ, Dư Lãng không nên làm chuyện như vậy, hiện tại hắn chắc là đang nằm mơ. Sau đó hắn khổ sở nghĩ, hóa ra ở trong mơ mình nghĩ Dư Lãng như vậy.

Nhưng mà bất kể Đường Cam nghĩ như thế nào ở trong đầu, thân thể của hắn đã không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ này nữa: "Anh nghĩ mình sắp bắn rồi" Đường Cam nhẹ nhàng nói.

Dư Lãng không trả lời, anh đột nhiên hít một hơi thật mạnh.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Dư Lãng vẫn bị sặc đến ho khan.

Vốn đầu óc Đường Cam không đủ tỉnh, bây giờ càng thêm mơ hồ.

Dư Lãng lau miệng rồi uống hết mấy ngụm nước, lại gần hôn lên mặt Đường Cam. Anh hôn mấy lần thì phát hiện Đường Cam không có phản ứng, anh nhấc thân thể lên nghiêm túc nhìn vẻ mặt của Đường Cam, phát hiện ánh mắt của đối phương đã mất tiêu cự: "Em làm rất tốt đúng không?" Anh hỏi.

Đường Cam chầm chậm mà nghi hoặc "Ừ" một tiếng.

Giọng nói Dư Lãng nhẹ nhàng lặp lại một lần: " Em làm rất tốt đúng không?"

Cuối cùng ý thức của Đường Cam cũng trở về vị trí cũ, hắn trở mình, vùi mặt vào bên trong chỗ tựa lưng của ghế sa lông, sau đó giọng nói nghẹn ngào vang lên: "Hồn của anh đều bị em gϊếŧ chết."