- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- 1x1
- Mặt Trời Mọc
- Chương 2
Mặt Trời Mọc
Chương 2
Cả hai cùng nhau xuống xe, đến quán bên cạnh để ăn sáng.
Dư Lãng nhấp một ngụm sữa đậu nành, liếc nhìn Đường Cam đang ngồi đối diện, trong lòng có chút xúc động nói: "Không ngờ tới dung mạo anh lại đẹp mắt như vậy."
Đường Cam hiếm khi được người khác trực tiếp khen là đẹp trai, trong lòng cảm thấy có chút không dễ chịu. Hắn không có trả lời, cúi đầu im lặng ăn sủi cảo hấp.
"Chờ chút nữa tôi đưa anh về." Dư Lãng nói, ngừng chút anh lại hỏi: "Anh ở chỗ nào?"
"Bên trong Thiên Hoa." Đường Cam nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi nói.
Dư Lãng hơi kinh ngạc: "Có thật không? Vậy thật trùng hợp, tôi cũng sống ở đó. Tôi ở tòa nhà 6."
Đường Cam nói: "Tôi ở tòa nhà 8."
Dư Lãng bật cười: "Vậy thì ở ngay bên cạnh. Tòa nhà 8 là ở hướng ven sông, chẳng trách tối qua anh tới đó."
Đường Cam sau khi ăn xong sủi cảo hấp, lau miệng liền hỏi: "Lát nữa anh có về nhà không?’’
Dư Lãng vừa chậm rãi ăn bát mì vằn thắn vừa tranh thủ trả lời: "Không đi, có lẽ tôi sẽ ngủ trong xe một chút. Bạn bè của tôi có lẽ vẫn chưa rời đi, tôi không muốn trở về."
"Muốn đến nhà tôi không?" Đường Cam hỏi.
Đường Cam cũng không phải là người dễ dàng kéo gần khoảng cách, bất quá hơn nửa đêm cùng nhau nói chuyện tại bờ sông, lại cùng nhau ở trong xe ngủ qua một đêm. Bây giờ lại còn cùng nhau ngồi ở trong cửa hàng ăn sáng, khoảng cách này hiển nhiên không cần kéo gần thêm một bước. "Giường của tôi khá là lớn."
Dư Lãng lần thứ hai cảm thấy kinh ngạc: "Giường sao? Không cho tôi ngủ ở ghế sô pha à?"
"Ghế sô pha xem như là khu vực công cộng." Đường Cam bình thản giải thích: "Anh ngủ không tốt."
Dư Lãng "Ồ" một tiếng, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Vậy thì ở giường cũng tốt."
Đường Cam chơi điện thoại di động chờ Dư Lãng ăn xong tô mì vằn thắn. Nửa đường, Dư Lãng cũng mời hắn ăn một chút. Anh dùng thìa múc lên đưa cho hắn: "Anh ăn không? Tôi ăn không nổi nữa, sữa đậu nành có thể chống đỡ bụng một chút."
Đường Cam nhìn hai cốc sữa đậu nành trống không, lại nhìn mì vằn thắn trước mặt, dứt khoát từ chối: "Tôi không ăn".
"Tôi không đυ.ng vào cái này." Dư Lãng nói.
"Anh chạm qua cái thìa." Đường Cam vặn lại.
Dư Lãng bất đắc dĩ đưa mì vằn thắn vào miệng.
Đường Cam không vội, Dư Lãng ăn không nổi nữa, một bữa sáng cũng hơn nửa giờ mới ăn xong.
Dư Lãng đậu xe vào bãi đỗ xe của tiểu khu, vừa cởi dây an toàn vừa nói: "Tôi có chút căng thẳng."
Đường Cam một chân bước ra ngoài, nghe thấy anh nói xong liền quay lại nhìn anh: "Anh căng thẳng cái gì?"
"Tôi cũng không biết nữa." Dư Lãng cũng theo hắn xuống xe.
Hai người cùng nhau lên thang máy, lại cùng nhau tiến vào nhà.
Dư Lãng rón rén cùng Đường Cam vào phòng, sau đó đứng ở bên giường thở phào nhẹ nhõm: "Tôi biết tại sao tôi căng thẳng, việc này quá giống yêu đương vụиɠ ŧяộʍ."
Đường Cam không để ý tới anh, trực tiếp ngã xuống giường, sau đó nằm bất động. Dư Lãng cẩn thận ngồi ở mép giường: "Tôi có cần thay quần áo hay không?"
"Không sao, tôi định thay vỏ chăn." Đường Cam vứt dép, lăn sang chỗ khác. Hiển nhiên là đem giường bên này nhường cho Dư Lãng.
Dư Lãng lại cẩn thận ngồi xuống: "Còn có một vấn đề nữa."
Đường Cam lười mở miệng nói chuyện liền chỉ "Hả?" một tiếng coi như đáp lời.
"Tôi có chút ngượng ngùng khi ngủ chung với anh." Dư Lãng nói.
Đường Cam mở mắt ra, tâm trạng bắt đầu phức tạp: "Vậy anh cùng tôi trở về làm gì."
"Lúc trước tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy." Dư Lãng đưa lưng về phía Đường Cam. Nói xong anh dừng lại, ngập ngừng vài giây rồi hơi xụ mặt thú nhận: "Vẫn là trách anh quá đẹp trai, tôi có chút căng thẳng khi nằm trên giường cùng với anh."
Đường Cam trầm mặc, hắn không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy. Hắn trở mình nằm nghiêng, biến thành tư thế quay lưng với Dư Lãng. Hắn thấp giọng nói: "Tôi đưa lưng về phía anh được chưa."
Dư Lãng thả lỏng một chút, sau đó nằm xuống. Anh cũng quay lưng về phía Đường Cam rồi nhắm mắt lại.
...
Lúc Dư Lãng tỉnh lại đã là giữa trưa. Hơn nữa anh bị đánh thức bởi người bạn cùng phòng của Đường Cam - Vu Thừa.
Buổi trưa Vu Thừa tới gọi Đường Cam, cậu ta vừa gọi tên vừa trực tiếp mở cửa ra. Nhưng mới thốt ra được một lời, giọng nói của Vu Thừa đã nghẹn lại vì nhìn thấy Dư Lãng.
Dư Lãng mơ mơ màng màng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt dò hỏi nhưng không mấy thân thiện của Vu Thừa.
"Xin chào." Dư Lãng ngồi dậy chào hỏi với bên kia: "Tôi là... bạn mới quen của Đường Cam."
"Bạn?" Vu Thừa lặp lại.
Dư Lãng nhận ra đối phương hình như hiểu lầm từ "bạn" này thành hàm nghĩa ám muội, nhưng cố tình giải thích thì có hơi thừa. Dư Lãng chỉ "Ừ" một tiếng, đồng thời quay sang lay vai Đường Cam.
Đường Cam đẩy tay anh ra, đồng thời nhíu mày lại.
Dư Lãng quay lại nhìn về phía cửa, quả nhiên đối phương vẫn còn đứng đó chưa rời đi: "Cậu ấy hình như còn chưa tỉnh ngủ." Dư Lãng nói.
Giọng điệu Vu Thừa không được tốt hỏi: "Chưa tỉnh ngủ? Mệt như vậy à?"
Dư Lãng không quá am hiểu đối phó tình huống này, liền thuận theo lời đối phương cứng ngắc nói: "Không có."
Vu Thừa sắc mặt càng thêm trầm xuống, nhìn Đường Cam một cái, không nói lời nào, trực tiếp rời đi.
Sau đó trong phòng khách truyền đến tiếng trò chuyện. Dư Lãng không để ý, tiếp tục lắc nhẹ vai Đường Cam: "Đường Cam, rời giường! Bạn cùng phòng của anh vừa gọi kìa! Cậu ta nhìn thấy tôi! Anh mau đứng lên!"
Đường Cam khó chịu, mở to mắt ra trừng Dư Lãng: "Anh làm sao?" Giọng nói không hề có cường độ, vừa nghe liền biết còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
"Trưa rồi, rời giường." Dư Lãng gọi.
Đường Cam cáu kỉnh nói: "Không dậy nổi." Sau đó muốn nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ ngay tức khắc.
"Đường Cam! Không thể!" Dư Lãng lật người hắn lại, Đường Cam biến thành tư thế nằm ngửa.
"Anh mà ngủ thì tôi làm sao bây giờ? Tôi đối mặt với bạn cùng phòng của anh như thế nào?"
Đường Cam thở dài ngồi dậy, tiện tay cầm lấy cái gối ôm vào trong lòng: "Anh có phiền hay không?"
"Vừa rồi bạn cùng phòng của anh còn trừng mắt nhìn tôi." Dư Lãng ngồi xổm xuống bên cạnh Đường Cam: "Có vẻ như cậu ta đã hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta."
Đường Cam dụi dụi con mắt, há miệng ngáp một cái mơ hồ đáp "Ồ" một tiếng.
Dư Lãng hỏi: "Anh không thèm để ý sao?"
"Không thèm để ý." Đường Cam rũ mắt, lập tức liền muốn nhắm lại.
"Vậy thì đêm qua anh đi đến bờ sông làm gì?"
Đường Cam nhướng mày, liếc nhìn Dư Lãng một cái: "Nếu bây giờ bọn họ lại muốn lên giường, tôi cũng ngay lập tức muốn đi ra ngoài."
Hai người nhìn nhau vài giây, Dư Lãng mở miệng: "Không quản những thứ này. Chúng ta làm sao bây giờ? Bọn họ đang ở trong phòng khách."
"Thường là như thế này. Nếu bạn trai của cậu ấy ở lại qua đêm, vậy thì cậu ta sẽ ăn trưa với chúng tôi vào ngày hôm sau." Đường Cam che miệng ngáp một cái.
Dư Lãng cảm thấy mình đã hiểu: "Vậy là anh không muốn dậy ăn cơm cùng bọn họ?"
"Phải, tôi rất muốn ngủ."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- 1x1
- Mặt Trời Mọc
- Chương 2