Chương 14: Tôi yêu cô ấy mất rồi
0
Dương lê bước chân mệt mỏi trên đường. Nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình bây giờ. Xem nào, mọi thứ bắt đầu là vào chính cái ngày nó khỏi ốm và tiếp tục tới trường.
Chưa thèm nói đến việc dù nó có đi đường nào cũng phải chạm mặt bọn họ ít nhất ba lần một ngày. Riêng chỉ việc siêu sao quốc tế Shaly đùng một cái tự dưng chuyển tới trường nó học cũng đủ làm nó điên tiết rồi.
Mà nó lại càng không hiểu sao bao nhiêu sự hâm mộ Shaly trước kia đều tiêu tan hết, giờ nó chỉ thấy cô ta chảnh thấy ớn, lại còn kiêu, lại còn đanh đá. Mỗi lần đi qua nó là cô ta cứ cố tình sát vào người hắn thêm một tí hoặc kiểu gì cũng phải có mấy cái hành động hết sức tình cảm.
-Nam, em đói.
-Lại đói rồi sao? Em ăn nhiều sẽ mập lên.
-Kệ người ta. Mà nếu em mập lên thì Nam có còn yêu em không?
-Ngốc! Tất nhiên là yêu rồi.
-Vâng. Em cũng yêu Nam.
Dương mỗi tay cầm một con gấu giả giọng diễn lại đoạn hội thoại hồi sáng của hắn nói với cô ta khi đi qua nó.
Thanh với Thảo ôm bụng cười nắc nẻ.
-Còn cười được à?
Nó hét lên rồi hung hăng ném hai con gấu vào xó phòng một cách không thương tiếc. Hai đứa kia biết điều liền im bặt. Tụi nó cũng biết Dương còn giận nghĩa là còn quan tâm chứ để đến lúc Dương “ăn bánh bơ, đội mũ phớt” rồi thì thôi cứ gọi là...thảm.
Dương bực bội đấm đá túi bụi vào con gấu hai mét chiếc hơn nửa cái giường ở bên cạnh.
-Nam khốn kiếp! Nam biếи ŧɦái! Nam sở khanh! Nam đáng ghét! Aaa...đi chết đi...
Hai con nhỏ trợn trừng mắt nhìn bộ dạng của Dương, chả nói chả rằng lén lút rời khỏi phòng. Chạy nhanh đi chứ còn gì nữa, không lẽ chôn chân ở đó để trở thành “nạn nhân xấu số” tiếp theo chắc. Tuy nhiên trước khi rời khỏi thì đã có người tốt bụng gọi điện báo cho ai đó một câu- cái người đang ngồi ở nhà hắt hơi liên tục mà không hiểu nguyên do tại sao ấy.
-Vương Hạo Nam! Cậu đi chết cho tôi, tôi đánh chết cậu. Tôi đá cậu, đấm nữa này...
-Xem ra có người vẫn còn nhớ tới tôi.
Giọng Nam trầm thấp vang lên, Dương giật mình quay đầu nhìn về phía cửa. Hắn đang đứng dựa người vào tường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn nó đầy hứng thú.
-A...cậu...ai cho cậu vào đây?
-Tôi cho.
-Cậu...ra ngoài!
-Không.
Nam thẳng thừng từ chối, lại còn tự nhiên bước đến ngồi xuống giường nó. Dương thế đấy, 19 năm ở đời chưa gặp tên nào mặt dày như vậy.
- Cậu tới đây làm gì?
- Nếu tôi không tới làm sao biết có người đang coi con gấu kia là tôi, tha hồ đấm đá chửi rủa.
- Ai đấm đá chửi rủa? Cậu đừng có mà ảo tưởng sức mạnh, trên đời này thiếu gì nam.
- Đúng là không thiếu gì người tên Nam, nhưng Vương Hạo Nam thì chỉ có một.
Nam bất ngờ đứng dậy áp sát người nó, sát đến nỗi nó có thể ngửi thấy mùi hương nam tính thoang thoảng và hơi thở mát lạnh đang bao trùm lấy nó, giọng hắn khàn khàn:
- Thừa nhận đi, cậu thích tôi phải không?
Không để nó kịp phản ứng, Nam một tay ôm eo nó, một tay chế ngự cổ nó, đặt xuống đôi môi nhỏ nhắn nụ hôn đầy bá đạo. Mà lúc này, Dương đã hoàn toàn mờ mịt, hai tay vô thức ôm cổ hắn.
“Không. Trần Ánh Dương, mày đang làm gì thế? Hắn là người đã có bạn gái. Hắn mãi mãi không thể là của mày”.
Nó dùng sức cắn mạnh một cái, máu tanh tràn ra tan vào đầu lưỡi của cả hai. Nam thoáng ngẩn ngơ, mặc cho Dương đẩy hắn ra ngoài, giọng nó rất nhẹ nhưng lại đủ làm cả hai cùng đau:
- Nếu không yêu thì đừng có những hành động dây dưa không rõ. Vương Hạo Nam, cậu đã có bạn gái, rồi tôi cũng có bạn trai. Đừng để giữa chúng ta, cơ hội làm bạn cũng không có.
Cạch một tiếng, cánh cửa lạnh lùng đóng lại trước mặt hắn. Dương ngồi sụp xuống sàn nhà, khó khăn hít vào từng ngụm không khí.
- Cậu rất tốt, cậu là một người con trai tốt
Mà trong lúc đó, tại một căn biệt thự sang trọng...
Xoảng! Xoảng!
Những âm thanh đổ vỡ nối tiếp nhau và dường như không có ý định dừng lại. Quản gia cùng bảo mẫu sắc mắt tái mét, đám người hầu thì sợ hãi đến run rẩy cả người. Họ chưa bao giờ thấy cậu chủ tức giận như vậy.
- Phu nhân.
Người phụ nữ trung niên bước vào, vẻ mặt khẩn trương, tiến lại gần hắn
- Nam, chuyện gì xảy ra? Sao con lại thành ra như vậy?
Nam nhìn thẳng mắt bà, định nói gì đó rồi lại thôi, buông chiếc ly trên tay “ choang” một tiếng, hắn nặng nề ngả người xuống sô pha, bà Sang thấy vậy cũng ngồi xuống ở phía đối diện.
- Con không muốn tiếp tục mối quan hệ giả tạo này nữa.
- Không được.
- Không có gì là không được.
- Con phải biết nếu chúng ta có thể làm thông gia với nhà bên đó dần dần thâu tóm A.M thì...
- Thôi đi!
Giọng Nam lạnh lùng cắt đứt lời bà, ánh mắt hung ác trừng lên giận dữ.
- Không thâu tóm A.M thì sẽ chết sao? C.K sẽ sụp đổ sao? Bà không có quyền lấy hạnh phúc của tôi để làm thứ trao đổi trong vụ làm ăn này.
Bà Sang ngồi bất động trên ghế, có chút áy náy nhìn theo Nam dời lên trên lầu. Tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên, ngăn cách hắn với mọi thứ bên ngoài, những lời nói của Dương lần nữa vang lên: “Nếu không yêu thì đừng có những hành động dây dưa không rõ. Vương Hạo Nam, cậu đã có bạn gái, rồi tôi cũng có bạn trai. Đừng để giữa chúng ta, cơ hội làm bạn cũng không có”.
- Mặt trời! Xin lỗi cậu. Rất xin lỗi cậu.
***
- Nam, anh không thể bỏ em, chúng ta không thể chia tay như vậy.
Vân vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, hai mắt đã ngấn lệ. Nam gạt mạnh một cái, cô lảo đảo ngã xuống sân cỏ.
- Tôi không yêu cô. Tại sao không thể?
- Anh nói dối.
- Tin hay không tùy cô.
- Không, xin anh, đừng bỏ em.
Vân đứng bật dậy, lại tiếp tục lôi kéo hắn không ngừng.
- Buông tay.
Giọng Nam đanh lại, sắc mặt u tối, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái đang cươi như điên dại, lời nói của cô giễu cợt mà chua chát:
- Anh không sợ tập đoàn A.M sẽ đối đầu với tập đoàn C.K nhà anh sao? Vương Hạo Nam, anh có giỏi thì cứ thử bỏ tôi đi. Ba tôi biết nhất định sẽ bắt anh trả giá.
- Vậy thì bảo ba cô nhanh lên một chút, tôi đợi lâu sẽ nhàm chán. Cô tưởng C.K chỉ là cái vỏ rỗng tùy ý để người khác xoay chuyển hay sao? A.M với C.K nếu tuyên chiến trực diện thì tôi không nói nhưng về nếu về cơ sở ngầm chắc cô cũng biết rồi chứ.
- Anh...
- A.M của Hứa gia lấy tư cách gì để đấu với C.K?
- Là vì con nhỏ mặt trời đó đúng không? Anh thích con nhỏ đó phải không?
- Không phải thích mà là yêu. Tôi yêu cô ấy. Hứa Nguyệt Vân, có những thứ đã mất đi một lần thì vĩnh viễn không bao giờ có lại được nữa. Cô hãy buông tay đi.
Vân ngơ ngẩn nhìn theo bóng hắn xa dần, hai tay nắm chặt khiến các đốt tay trắng bệch, móng tay sắc nhọn găm vào lòng bàn tay đau nhói. Cô cắn chặt răng, hai từ “ mặt trời “ thốt ra cửa miệng vừa đắng chát vừa oán hận.
***
- Thảo à, cậu đúng là có đủ nhẫn tâm.
Minh nhăn nhó nhìn bó hoa đẹp đẽ vừa bị ai kia thẳng tay vứt xuống đất. Cậu chọn nửa giờ mới chọn được vậy mà cái con người này lại vô tâm như vậy.
- Lần sau đừng có làm những trò trẻ con như vậy nữa.
- Ôi, trái tim tôi vì em.
Minh ôm ngực giả bộ đau khổ. Mà ở góc bên kia Thanh và Dương đã nhịn cười đến nội thương nghiêm trọng. Nếu tính không nhầm chắc đây là lần thất bại thứ 215 rồi. Thảo vẫn lạnh mặt nhìn Minh, cất giọng nhàn nhạt
- Đem nó đi mà tặng mấy em chân dài của cậu.
- Không không. Tớ đã nói là tớ giải nghệ rồi mà. Sao Thảo không chịu tin?
- Có ma mới tin cậu.
Thảo liếc mắt xem thường. Nói cái gì mà tớ đã giải nghệ, rồi là cải tà quy chính, lại còn tớ chỉ yêu có mình cậu. Lần đầu tiên Thảo gặp cậu ta cũng chính là ở trong bộ dạng hai tay hai em còn gì. Thảo thà chết cũng không thèm tin lời của tên công tử đào hoa này. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Minh nhanh chóng bắt máy.
- Alo!
- ...
- Tầng thượng sao?
- ...
- Ok.
Tắt điện thoại, Minh quay sang Thảo cười giả lả giọng mật ngọt:
- Bảo bối à, giờ tớ có việc bận gặp cậu sau nha.
Nói xong đã co giò chạy biến, hình như còn nghe thấy giọng gầm lên đầy tức giận của Thảo và tiếng giầy bay theo hướng cậu.
Dương và Thanh lúc này mới xuất hiện, hai đứa cười hết sức rạng rỡ:
- Ngô tiểu thư của tôi ơi, nàng cũng quá là phũ phàng đó nha, lần 215 rồi.
- Kệ hắn, ai thèm quan tâm.
- Con gái nói không là có, biết làm sao được.
Thanh nháy mắt cười tinh quái rồi cũng kéo nó chạy biến đi. Thảo chỉ còn biết lắc đầu, cúi xuống nhìn bó hoa đẹp đẽ dưới chân, lại nhìn sang thùng rác bên cạnh. Cô đưa tay rút lấy bông hoa đẹp nhất rồi mới vứt bó hoa vào thùng rác, giọng cô có chút ảo não:
- Tớ chỉ cần như vậy thôi, không phải nhiều nhất nhưng lại là đẹp nhất,cậu hiểu không?
-Cậu có chuyện gì sao?
-Tôi muốn học 1 số trò trẻ con của cậu.
-Hả? Trẻ con.
-Chính là mấy trò cậu thường dùng với Thảo.
-À.
Minh cười cười có chút xấu hổ gãi đầu nghĩ ngợi một lúc rồi lấy giọng nghiêm túc
- Không có khả năng.
- Gì?
- Với Thảo đã không có tác dụng rồi nữa là mặt trời.
- Sao cậu biết cô gái đó là mặt trời?
- Tại sao lại không? Bản thân hai người cũng biết còn gì, chỉ là đều cố chấp không chịu thừa nhận
- Hiểu rồi.
Nam nói xong đã vội vàng xoay người rời đi, Minh đứng ngẩn ngơ một hồi mà vẫn chưa định hình được câu “hiểu rồi” đó có nghĩa là gì.
Haizzz...Cậu vẫn nên lo xong truyện của mình đi thì hơn.
Sân cỏ phía sau trường, Dương ngồi chán nản bên bờ hồ, đám cỏ đẹp bên cạnh đã bị nó vặt trụi từ bao giờ.
- Hù! Aaaa...
Dương hét toáng lên đứng bật dậy nhưng vì không vững nên chới với ngả người về phía bờ hồ. Trong lúc hoảng loạn nó chỉ biết túm lấy người đang đứng gần nó nhất mặc dù chưa nhận định được hắn là ai.
Tùm!
Cả hai cùng ngã xuống hồ, bọt nước văng tung tóe, vì đây chỉ là hồ nhân tạo nên không quá sâu, nhưng đối với một đứa không biết bơi như Dương thì việc lên được bờ cũng còn là một vấn đề nan giải. Mặt trời à mặt trời! Cái gì cũng biết chỉ mỗi bơi là không. Ôi cái số nó nhọ thế đấy.
Phù!
Hai người ngoi lên mặt nước khi Dương đã uống được mấy ngụm to tướng. Nhìn kĩ người con trai đang ôm chặt eo nó, để giữ cho người nó không bị chìm xuống, Dương hoảng hốt gào lên:
- Vương Hạo Nam!
- Tôi đâu phải người ngoài hành tinh, cậu gào lên như thế làm gì?
- Mau bỏ tay cậu ra khỏi người tôi.
Nam ngoan ngoãn bỏ cả hai tay ra. Dương lại tiếp tục chìm xuống, chới với trong làn nước lạnh ngắt.
Ọc...ọc...lại uống thêm mấy ngụm nước to tướng “Tên Nam khốn kiếp, cậu đúng là đồ vô lương tâm, tôi có thành ma cũng sẽ ám cậu”. Trong lúc nguy nan trong đầu Dương vẫn không ngừng mặc niệm ý tưởng đó, thành ma sẽ ám hắn, ám cho chết hắn.
- Mở mắt ra đi, muốn tôi hôn cậu thì cứ nói thẳng, không cần làm vậy.
Dương choàng tỉnh, thì ra hắn đã kéo nó lên mặt nước từ bao giờ rồi. Nhìn thấy điệu cười sở khanh hết mức của Nam, nó tức đến đỏ mặt tía tai.
Kiss!
Nam hôn nó một cái rất nhanh, không để Dương kịp phản ứng, hắn mở lời:
- Mặt trời! Làm bạn gái tôi nhé. Tôi thích cậu. À không, hình như hơn mức thích rồi. Tôi yêu cậu.
Dương thấy đầu mình toàn là mây đen, bên tai cũng là sấm sét đùng đùng, không thể định hình nổi chuyện gì đang diễn ra, ngơ ngẩn bất động. Nam thấy vậy thì tưởng Dương sẽ từ chối, hắn lên giọng đe dọa:
- Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ thả cậu xuống đấy.
Cái này gọi là gì đây? Cưỡng bức người ta chứ tỏ tình cái gì? Tên ngốc này có biết thế nào là lãng mạn không hả? Là lãng mạn, lãng mạn đó. Ôi hoa hồng, bóng bay, nến vàng rồi bạch mã hoàng tử nữa chứ.
- Tôi thả đây.
Nam dứt lời rồi toan buông tay ra. Nó không ra nước mắt, hai tay vòng qua cổ hắn, thấy còn chưa đủ lại dùng nốt hai chân ở dưới nước, cả người như bạch tuộc bám chặt lấy hắn.
Nam cười thỏa mãn, hôn nhẹ lên trán nó, nhẹ giọng:
- Mặt trời, cậu cũng thích tôi phải không?
- Không.
Dương cứng đầu lườm Nam một cái, hắn cũng không giận mà bật cười, hai tay lại có ý định buông ra
- Vậy à? Vậy tôi thả nhé.
- Tôi thích cậu. Tôi thích cậu được chưa?
Dương hét toáng cả lên, hai má nóng bừng, không biết do tức giận hay xấu hổ. Vậy mà Nam vẫn không hề có ý định dừng lại
- Cậu hôn tôi một cái, tôi liền đưa câu lên bờ.
Nó cắn chặt răng, lại nhắm mắt nhắm mũi hôn vào môi hắn một cái.
Ở một góc khuất phía sau cây đại cổ thụ, người con gái hai tay nắm chặt đến trắng bệch, ánh mắt sóng sánh nhìn về phía hồ nước, giọng nói lạnh lẽo:
- Tôi sẽ không thua, nhất định không thua đâu.