Em họ Phùng Chân này, chỉ so với Thẩm Kiến Sơ nhỏ hơn một tuổi, muốn tính cụ thể ra, cũng chỉ nhỏ hơn nửa năm.
Bởi vì tuổi xấp xỉ, khi còn nhỏ gia đình ở gần, đôi chị em họ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất thân thiết.
Lúc trước Thẩm Kiến Sơ cùng Tề Ngôn kết hôn, vừa lúc gặp cô ấy đang đóng phim, chỉ có thể vội vàng trở về tham gia hôn lễ, hơn nữa vào ban đêm phải rời đi, không có thời gian ở lâu, cũng không có thời gian ôn chuyện.
Sau đó rốt cuộc chờ được đến khi cô ấy rảnh rỗi, tính toán trở về Hải Thành tìm Thẩm Kiến Sơ và Tề Ngôn ăn cơm, lại được Thẩm Kiến Sơ báo cho, hai người đã ly hôn.
Nghe được tin ly hôn, Phùng Chân vô cùng khϊếp sợ, nỗi khϊếp sợ có thể so với lúc trước khi cô ấy nhận thiệp mời đám cưới của Thẩm Kiến Sơ.
Đầu tiên cô ấy không thể tưởng tượng chị họ Kiến Sơ của cô sẽ yêu đương hơn nữa còn kết hôn, mà đến khi cô rốt cuộc đã chấp nhận rồi, lại càng không thể tưởng tượng chị họ của cô sẽ ly hôn.
Bởi vì cô ấy đã trở lại, trong thời gian nghỉ ngơi ở nhà, số lần cô ấy và Thẩm Kiến Sơ gặp mặt trở nên nhiều hơn.
Lúc đầu đa phần là cô ấy tìm Thẩm Kiến Sơ, nhưng cũng không phải quá thường xuyên, cũng chỉ là thỉnh thoảng hẹn nhau ăn cơm vào ban ngày, về sau, số lần Thẩm Kiến Sơ tìm cô ấy dần dần nhiều hơn, còn đa số là vào buổi tối.
Tửu lượng của hai chị em đều rất tốt, căn bản không có lúc nào bị say, cũng chính là vì chưa bao giờ say, làm cho cô ấy có thể thấy được một mặt khác rất ít khi nhìn thấy của Thẩm Kiến Sơ.
Rất giống một người bạn bị thất tình tới tìm cô ấy kể khổ, uống rượu vào liền bắt đầu ngẩn ngơ, lúc thì nhìn vẫn tỉnh, khi thì nhìn như là người gỗ mất hồn.
Thẩm Kiến Sơ thật ra cũng không tâm sự nhiều chuyện về Tề Ngôn cho Phùng Chân nghe, chỉ một ít việc, cũng là do Phùng Chân chủ động mở miệng hỏi. Rất nhiều thời điểm, đều là Thẩm Kiến Sơ nói muốn uống rượu, hỏi Phùng Chân có rảnh hay không.
Rồi sau đó Phùng Chân hỏi cô ấy là Tề Ngôn làm sao vậy? Dáng vẻ Thẩm Kiến Sơ luôn là như có chuyện gì đó, nhưng lại nói không có việc gì.
Duy nhất một lần Phùng Chân có thể hỏi ra được, là không lâu trước đây.
Thẩm Kiến Sơ nói với cô ấy, là đã mua tranh của Tề Ngôn.
Phùng Chân cho rằng đây là chuyện tốt, nhưng giọng điệu của Thẩm Kiến Sơ lại thể hiện một chút cũng không tốt, còn nói, không biết vì sao Tề Ngôn muốn bán bức tranh kia đi.
Cho nên Tề Ngôn đột nhiên xuất hiện ở nhà Thẩm Kiến Sơ, Phùng Chân có thể không kinh ngạc sao.
Cô ấy quá kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc mà không thể quá mức kinh ngạc, muốn biểu hiện kiềm chế một chút, rốt cuộc cô ấy cũng không biết chị họ cùng Tề Ngôn hiện tại phát triển thành thế nào, nếu cô ấy nói sai lời thì sẽ không tốt.
Không bao lâu, Tề Ngôn từ phòng ngủ đi ra.
"Tôi kéo bức màn lên." Tề Ngôn đi đến bên cạnh Thẩm Kiến Sơ, nhìn Thẩm Kiến Sơ nói.
Thẩm Kiến Sơ ừ một tiếng. Phùng Chân nhìn hai người giao tiếp, cảm thấy rất tự nhiên, một chút cũng không giống như là còn chưa có gì cả.
Nhưng mà cô ấy cũng sẽ không phát biểu điều gì, mà nhìn thời gian, hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Chúng ta buổi trưa ăn gì? Hơn 10 giờ rồi."
Thẩm Kiến Sơ nói: "Ăn ở nhà."
Phùng Chân nhất thời chưa kịp phản ứng lại: "Kêu cơm hộp sao?"
Giọng nói của cô ấy thậm chí còn mang nghi hoặc, cũng cảm thấy Tề Ngôn còn ở đây, kêu cơm hộp quá không thành ý đi. Nhưng Thẩm Kiến Sơ mau chóng trả lời nghi ngờ.
Thẩm Kiến Sơ: "Chị nấu cơm."
Phùng Chân nửa ngày mới nghẹn ra một chữ: "Hả?"
Thẩm Kiến Sơ bật cười: "Làm sao vậy?"
Phùng Chân kinh ngạc một lúc lâu, quay đầu nhìn Tề Ngôn, nhịn không được hỏi: "Chị ấy nghiêm túc sao?"
Tề Ngôn cười gật đầu: "Nghiêm túc."
Thẩm Kiến Sơ cũng cười, cũng nói thêm một câu dọa người: "Có thể ăn được."
Phùng Chân tới, cuối cùng cũng có người chê bài TV chiếu phim điện ảnh nhàm chán, vì thế Thẩm Kiến Sơ không chút khách sáo chuyển đến phim truyền hình được phát sóng vài ngày trước của Phùng Chân.
Cô ấy còn hỏi Tề Ngôn: "Phùng Chân xuất hiện vào tập mấy?"
Tề Ngôn nói: "Tập sáu, chắc trong khoảng phút 20."
Phùng Chân kinh ngạc: "Không phải chứ, còn nhớ rõ hơn cả chị."
Tề Ngôn cười nhẹ, theo bản năng lại gần Thẩm Kiến Sơ một chút: "Bởi vì quá đẹp, lúc ấy em vẫn luôn theo dõi."
Thẩm Kiến Sơ xen vào, nói với Phùng Chân: "Cô ấy là fan của em."
Phùng Chân nhướng mày: "Thật sự à."
Tề Ngôn cười một chút: "Dạ, rất thích chị."
Thẩm Kiến Sơ lại nói: "Lát nữa để lại chữ ký đi."
Phùng Chân hiểu rõ: "Không dám."
Thẩm Kiến Sơ thật đúng là mở tập 6 phút 20, ba người song song ngồi trên sô pha, nhìn không bao lâu, Phùng Chân đã xuất hiện trong TV.
Phùng Chân sờ sờ cằm mình, nhỏ giọng nói: "Một mình em xem còn tốt, sao mà cùng hai người xem em lại......"
Kìa.
Hai người này căn bản không để ý tới cô ấy.
Phùng Chân aizz một tiếng, nhìn hình ảnh bên cạnh một người bưng dĩa trái cây một người ăn, bắt đầu tự hỏi mình ở lại ăn cơm có chính xác hay không.
"Chua không?" Thẩm Kiến Sơ hỏi.
Tề Ngôn: "Cũng được."
Thẩm Kiến Sơ: "Tôi ăn thấy hơi chua, không phải em sợ ăn trái cây chua sao."
Tề Ngôn: "Sợ quả nho chua, quả này ăn còn được."
Hiện tại rốt cuộc là ai bị chua đây.
Còn fans đâu.
Phùng Chân lại xoay đầu trở về, cô ấy cảm thấy không lâu nữa cô ấy sẽ nhận được tin tức tốt của chị họ.
"Ah, đúng rồi," vì thế Phùng Chân quyết định không làm bóng đèn: "Em đột nhiên nhớ tới còn có việc, đi trước đây."
Phùng Chân nói những lời này Tề Ngôn là người phản ứng trước tiên, Thẩm Kiến Sơ ngồi giữa cô cùng Phùng Chân, nghe xong cô dò xét nghiêng đầu, rất nghi hoặc hỏi: "Không phải muốn ăn cơm chung sao?"
Phùng Chân đứng lên, cầm lấy túi xách của mình ở bên cạnh: "Không ăn đâu."
Tề Ngôn nhìn Thẩm Kiến Sơ, giống như đang đợi Thẩm Kiến Sơ mở miệng nói chuyện. Vì thế Thẩm Kiến Sơ cũng theo ý của Tề Ngôn, đứng lên mở miệng giữ lại: "Không nếm thử tay nghề của chị à?"
Phùng Chân cười cười, tiếp tục mặc áo khoác: "Rất muốn thử, nhưng mà hôm nay thật sự không tiện lắm."
Bởi vì Thẩm Kiến Sơ mở miệng mời, Tề Ngôn cũng cùng giữ người lại: "Thật sự không ở lại sao?"
Phùng Chân lắc đầu: "Không quấy rầy nha."
Thẩm Kiến Sơ một chút cũng không có ý tứ muốn tiếp tục giữ Phùng Chân lại, thấy cô ấy đeo túi lên lưng, đột nhiên nói câu: "Ít nhất ký tên cho Tề Ngôn rồi hãy đi."
Tề Ngôn theo bản năng đánh Thẩm Kiến Sơ một cái.
Phùng Chân cười rộ lên: "Ký ký."
Trong ngăn kéo bàn trà vừa lúc có notebook, cũng vừa lúc có giấy, Phùng Chân kỳ thật biết rõ Tề Ngôn nói thích chỉ là vì lịch sự, đến nỗi vì sao lại nhớ rõ số phút cô ấy lên sân khấu, điều này cần phải suy nghĩ sâu xa.
Nhưng vì không để Tề Ngôn xấu hổ, cũng vì thỏa mãn ý đùa chọc ghẹo em gái của chị họ, Phùng Chân vẫn rất nghiêm túc ký tên.
Sau khi ký xong, Phùng Chân biết điều rời đi.
Cửa đóng lại, trong nhà chỉ dư lại hai người Thẩm Kiến Sơ cùng Tề Ngôn.
Còn có chữ ký cô đơn, để ở trên bàn trà.
Hai người xem TV một lát, Thẩm Kiến Sơ cầm chữ ký của Phùng Chân lại, hỏi Tề Ngôn: "Phùng Chân khi nào lên sóng, làm sao em có thể nhớ rõ như vậy?"
Lỗ tai Tề Ngôn đột nhiên đỏ lên, chỉ vào notebook: "Không phải chị nói, tôi là fan của cô ấy sao."
Thẩm Kiến Sơ à một tiếng: "Em có biết em nói dối rất dễ dàng bị người khác nhìn ra không?"
Tề Ngôn hơi mím môi, tới gần sô pha, vài giây mới nói được một câu mà chính cô nghe cũng thấy là nói dối: "Tôi không có nói dối."
Thẩm Kiến Sơ không có khó xử cô, một lần nữa cất bút và notebook vào trong ngăn tủ, cũng đứng lên: "Tôi đi nấu cơm."
Tề Ngôn cũng đứng lên, tính toán qua hỗ trợ.
Thẩm Kiến Sơ không cho Tề Ngôn thực hiện được, cô ấy ấn Tề Ngôn ở trên sô pha, thuận tay sờ đầu cô: "Ngồi đi cô Tề, để cho tôi thể hiện một chút."
Tề Ngôn ừm một tiếng, Thẩm Kiến Sơ xoay người đi vào phòng bếp. Nhưng Tề Ngôn vẫn nhịn không được, tập 6 trên TV còn có năm phút nữa là kết thúc, Tề Ngôn gấp không chờ nổi bấm tạm dừng, đi vào phòng bếp.
Thẩm Kiến Sơ không cho cô hỗ trợ, cô chỉ đứng ở cửa xem, giống như buổi sáng nấu mì, là bộ dáng không biết nấu cơm và rất không thuần thục, đặc biệt là xắt rau và cắt thịt, Tề Ngôn hận không thể lập tức đi lên cắt giúp cô ấy.
Tuy rằng trước kia Thẩm Kiến Sơ học Tề Ngôn nấu ăn, nhưng chưa từng có làm một bữa hoàn chỉnh, đều chỉ làm cùng một món canh, hoặc là cùng một món đồ ăn cho Thẩm Kiến Sơ chơi chơi.
Mà cũng may Thẩm Kiến Sơ vẫn thuận lợi hoàn thành bài tập này, hoàn mỹ đem tất cả đồ ăn lên bàn.
Trước khi Tề Ngôn đυ.ng đũa, Thẩm Kiến Sơ nói: "Lần đầu tiên làm tất cả như vậy, cô Tề đánh giá một chút."
Cô Tề uống trước canh, sau đó lại thưởng thức thịt cá, cuối cùng gật đầu: "Cũng ổn."
Thẩm Kiến Sơ: "Lần này làm đơn giản trước, lần sau tôi sẽ làm tôm với cua mà cô Tề thích ăn."
Cô Tề gật đầu: "Được."
Tề Ngôn vẫn rất dễ dàng bị Thẩm Kiến Sơ làm cho cảm động, một bữa cơm như vậy, cô ăn đến sạch sẽ.
Cô cảm thấy Thẩm Kiến Sơ thật ra cũng không cần phải làm như thế, cô còn chưa đồng ý không phải bởi vì Thẩm Kiến Sơ không tốt.
Nhưng cô cũng không có nói gì cả. Thật ra không muốn hay là muốn, cũng không phải ý tưởng đối lập, hai người có thể đồng thời tồn tại.
Cơm nước xong, Thẩm Kiến Sơ lại cắt một mâm quả xoài cho cô, hai người tiếp tục ngồi ở trên sô pha, tiếp tục xem phim truyền hình chưa có xem xong lúc nãy.
Nhưng lần xem phim này, lại có hơi thay đổi.
Tề Ngôn cũng không biết bắt đầu như thế nào, cô cùng Thẩm Kiến Sơ đột nhiên ngã xuống trên sô pha.
Bức màn chạy bằng điện trộm bị kéo lên, che nắng quá tốt, một tia ánh sáng bên ngoài cũng không thể tiến vào, chỉ có thể dựa vào ánh sáng của TV đang phát.
Màu sắc trong phòng khách phụ thuộc vào ánh sáng trong TV, TV chiếu tới buổi tối, phòng khách liền tối đi một chút, TV chiếu tới ban ngày, phòng khách liền sáng một chút, TV chiếu tới đất trống, tới không trung, phòng khách trở nên xanh.
Khoảnh khắc Tề Ngôn ngã xuống, đôi mắt cũng in màu lam.
Mặc kệ là ai hành động thiếu suy nghĩ, trong bầu không khí sắp hôn môi này, tay Thẩm Kiến Sơ vô cùng lễ phép đặt ở hai bên sườn Tề Ngôn, nhưng chân lại không quá lễ phép mà chặn cô ở trên sô pha. Tim Tề Ngôn đập hơi nhanh, hô hấp cũng nhanh hơn.
"Có thể chứ?" Thẩm Kiến Sơ sờ tóc cô, hỏi.
Tề Ngôn khẽ chớp đôi mắt.
Thẩm Kiến Sơ chưa bao giờ hỏi cô có thể không trước khi hôn môi, không biết có phải bởi vì ngày hôm qua cô khóc một trận hay không.
Tề Ngôn lại chớp đôi mắt, hỏi: "Có thể cái gì?"
Thẩm Kiến Sơ cúi đầu xuống. Môi còn chưa đυ.ng tới, Tề Ngôn đã nhắm mắt lại trước.
Nhưng Thẩm Kiến Sơ không có sốt ruột hôn cô, mà ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu mang theo mỉm cười nói: "Giả ngốc?"
Lỗ tai Tề Ngôn nháy mắt đỏ lên, màu đỏ ửng dường như sắp bò lên gương mặt. Hiện tại rõ ràng cô là người chủ động giữa hai người, như thế nào mà vẫn nhiều lần bị Thẩm Kiến Sơ đùa giỡn.
Tề Ngôn mở mắt, cùng lúc đó, mím môi lại với nhau.
Thẩm Kiến Sơ bị Tề Ngôn chọc cười, cô ấy tới gần Tề Ngôn, lại thấy Tề Ngôn mím môi càng chặt, không có ý buông ra.
Thẩm Kiến Sơ ngẩng đầu sờ sờ trán Tề Ngôn, giọng nói rất nhẹ, càng như là dỗ dành, hỏi Tề Ngôn: "Sao? Có thể không?"
Đôi mắt Tề Ngôn là cười, nhưng miệng vẫn không buông ra, giống như đứa trẻ quật cường, đang nói cho Thẩm Kiến Sơ rằng vừa rồi không nên chọc tôi như vậy.
Thẩm Kiến Sơ nhìn Tề Ngôn, Tề Ngôn cũng nhìn Thẩm Kiến Sơ, Thẩm Kiến Sơ không có cách nào, chỉ nhẹ nhàng hôn hôn khóe miệng Tề Ngôn, rồi sau đó nghiêng đầu, nói một câu bên tai Tề Ngôn.
Tề Ngôn nháy mắt mềm xuống, rốt cuộc buông ra, Thẩm Kiến Sơ làm giống như cọ 10 Giờ, dùng chóp mũi và cằm cọ dưới tai Tề Ngôn. Tề Ngôn bị làm cho hô hấp không thuận, nhắm hai mắt lại.
Cô luôn chống cự với Thẩm Kiến Sơ không được, mặc kệ trước đây hay là hiện tại, cô nghĩ tương lai khẳng định cũng vậy.
Thẩm Kiến Sơ cúi đầu hôn môi cô, bắt đầu chỉ là hôn nhẹ nhàng, dần dần, càng ngày càng kịch liệt. Thẩm Kiến Sơ ôm chặt đầu Tề Ngôn, đồng thời Tề Ngôn cũng ôm eo Thẩm Kiến Sơ.
Như thế nào cũng không đủ.