La Niên, tôi thích cậu, thích cậu tới đau lòng. Còn cậu, trong lòng cậu, tôi là gì? Chẳng là gì cả đúng không? Con người cậu đúng thật là lạnh lùng vô tình, thật khác lần đầu tôi gặp cậu. Cậu là ánh sáng của tôi nhưng tôi đã không còn ánh sáng nữa rồi. Nếu có kiếp sau, tôi thật sự vẫn muốn làm bạn của cậu, muốn nhìn cậu an nhiên sống từng ngày. Tạm biệt cậu, mặt trời của tôi! Từ nay tôi chẳng thể thấy cậu được nữa rồi. Có lẽ khi cậu nhìn được quyển nhật kí đó thì tôi đã đi xa mãi, không thể tiếp tục đứng sau che ô cho cậu nữa. Không có tôi thì cậu sẽ sống tốt mà đúng không? Hãy luôn hạnh phúc nhé, cậu hạnh phúc tôi cũng vậy. Tạm biệt. À không vĩnh biệt. Trích đoạn cuối cùng trong cuốn nhật ký của Lưu Nhiên.