Chương 9-1

Buổi trưa mát lành cùng với gió mát hiu hiu thổi khiến cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Trong phòng sách, người đàn ông mặc bộ quần áo MAIKE màu trắng thoải mái, ngồi trên ghế da xuất xứ Italy, không để ý người khác mà xem sách "Bàn về tài chính thương mại quốc tế" trong tay, không hề có ý muốn nói chuyện với người trước mặt.

"Ngự Thần --" Cao Cung Dương Nhất lên tiếng phá vỡ không khí xấu hổ, kéo em gái bên cạnh, "Mỹ Huệ có chuyện muốn nói với cậu."

"Có chuyện gì?" Đôi mắt của Thanh Thủy Ngự Thần vẫn nhìn quyển sách, lạnh nhạt nói: "Nói đi."

Chuyện bị anh coi thường, mặc dù đã sớm đoán được, nhưng tâm vẫn vô cùng đau đớn. "Em định rời khỏi Trung Quốc về Nhật Bản." Ổn định suy nghĩ của mình, Cao Cung Mỹ Huệ nói ra lời thoại đã luyện tập trước đó, cẩn thận quan sát nét mặt của Thanh Thủy Ngự Thần, đây là chiêu cuối cùng của cô rồi, nếu anh còn chút tình cảm với cô, nên giữ cô lại.

Thanh Thủy Ngự Thần hơi ngẩng đầu lên, từ khi cô

bước vào, cuối cùng anh cũng nhìn cô, nhưng lại nói ra lời làm cô tan nát cõi lòng: "Trở về Nhật Bản, là nên làm."

"Lần này, lần này em về Nhật Bản, trước khi anh trở về Nhật Bản sẽ không đến Trung Quốc nữa." Cô cắn răng, tiếp tục nói. Phản ứng lúc trước của anh khiến cho cô rất bất an.

"Rất tốt." Anh thờ ơ nhún vai một cái, trong mắt phượng quyến rũ lộ ra một vẻ tàn nhẫn.

"Anh -- anh không giữ em lại sao?" Cao Cung Mỹ Huệ không nhịn được nữa mà lớn tiếng hỏi, lễ nghi được dạy từ nhỏ lúc này đã tan vỡ. Trước khi đến, cô đã nói với bản thân, đây là cơ hội cuối cùng, nếu Ngự Thần không thể hiện chút gì, cô liền buông tay, hoàn toàn chết tâm với anh, chặt đứt toàn bộ phần tình cảm này, nhưng khi thực sự nghe được câu trả lời của anh, ý định từ bỏ lại không xác định được.

"Tại sao tôi lại phải giữ cô lại?" Anh buồn cười hỏi lại. Phụ nữ, vì sao mãi mãi không chấp nhận sự thật?

Đúng vậy, tại sao anh lại phải giữ cô lại? Anh không yêu cô, cũng không muốn cô. Cho dù cô thầm yêu anh mười hai năm, nhưng trong mắt anh có lẽ đoạn yêu thầm này cũng chỉ bằng không mà thôi.

"Em......" Vừa mở miệng, đầu óc liền thông suốt, lại không biết nên nói gì thì tốt, cô không nghĩ mình lại thua Lăng Hảo Hảo - người anh yêu. Ngoại hình của cô, gia thế của cô, giáo dục của cô, đều thích hợp trở thành vợ của anh, trở thành chủ nhân nhà Thanh Thủy. Nhưng -- ánh mắt của anh chưa từng đặt trên người cô.

Cô chậm rãi ngậm miệng, xoay người, cố lấy vẻ tôn nghiêm cuối cùng bước ra khỏi phòng. Cô là con gái nhà Cao Cung, nên không thể mềm yếu, vì anh cô đã rơi quá nhiều nước mắt rồi, không thể, không thể lại chảy nữa....

Nhìn bóng lưng cô đơn của em gái, Cao Cung Dương Nhất quay đầu nhìn Thanh Thủy Ngự Thần như không có chuyện gì xảy ra, "Cậu tổn thương nó rất sâu." Nhưng cũng đồng thời để anh thấy vẻ kiên cường của em gái mình, chưa bao giờ nghĩ tới, một Mỹ Huệ nhỏ bé như hoa tầm gửi cuối cùng lại không rơi nước mắt.

"Vậy thì sao? Nếu không muốn tôi tổn thương cô ấy, thì cậu không nên đưa cô ấy tới gặp tôi." Trừ Lăng Hảo Hảo ra, anh chưa bao giờ quan tâm người khác bị tổn thương nhiều hay ít. Cuộc đời này, anh chỉ nguyện không tổn thương Hảo Hảo.

"Nhưng cậu có thể nói một cách uyển chuyển với Mỹ Huệ, có lẽ, Mỹ Huệ sẽ không bị tổn thương sâu như vậy." Một bên là bạn tốt, một bên là em gái, anh không thể miễn cưỡng bạn tốt phải thích em gái mình, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn em gái mình bị tổn thương sâu như vậy.

Nói một cách uyển chuyển? Hình như Hảo Hảo cũng từng nói như vậy, có lẽ anh rất lạnh lùng, tới bây giờ vẫn không biết nói một cách uyển chuyển là thế nào.

"Cậu thì sao? Cùng Mỹ Huệ về Nhật Bản sao?" Anh hỏi, không muốn tiếp tục vấn đề "cách nói chuyện của anh".

Cao Cung Dương Nhất gật đầu, "Tôi định cùng Mỹ Huệ trở về Nhật Bản." Ban đầu đến Trung Quốc là vì không yên tâm về em gái, bây giờ Mỹ Huệ phải về Nhật Bản, đương nhiên anh muốn cùng trở về.

"Trở về Nhật Bản....."

"Đúng vậy, cậu thì sao? Hết kì trao đổi năm nay, sẽ về Đại học Tokyo chứ?"

"Có thể sẽ tiếp tục ở lại Trung Quốc." Cho đến khi cùng tốt nghiệp với Hảo Hảo, trở về Nhật Bản.

"Cậu muốn tiếp tục ở lại Trung Quốc?"

"Ừ." Sau khi tốt nghiệp, anh và Hảo Hảo cũng nên kết hôn, anh có thể không quan tâm tờ giấy kia, nhưng Hảo Hảo lại để ý. Vì cô, anh nguyện ý thề nguyện trước mặt thượng đế..... Chỉ vì cô....

※ ※ ※

Ầm!

Vai bất ngờ bị va chạm, khiến Lăng Hảo Hảo lại đối mặt với Cao Cung Mỹ Huệ bên bể bơi ở nhà Thanh Thủy.

"Cô, cũng tới tìm Ngự Thần." Gãi đầu, Lăng Hảo Hảo thật sự không biết nên nói gì. Sau lần gặp mặt ở phòng ăn, trong trường cũng lan truyền scandal của cô ta với Ngự Thần. Gần đây lại nghe nói cô ta đã làm thủ tục nghỉ học rồi, được xem là sinh viên trao đổi ngắn nhất của Đại học G từ trước đến nay.

Cao Cung Mỹ Huệ nhìn chằm chằm Lăng Hảo Hảo, đôi môi mím chặt, "Tôi tới tìm Ngự Thần, nhưng, đã kết thúc rồi." Cô hiên ngang ngẩng đầu lên, không muốn để cô ta nhìn ra bản thân mình đang đau khổ.

"Ồ..." Lúng túng gật đầu, Lăng Hảo Hảo dời bước chân định đi. Các cô đã cùng yêu một người đàn ông, nhưng Ngự Thần lại chọn cô, mặc dù không tính là cô cướp Ngự Thần từ Cao Cung Mỹ Huệ, nhưng dù sao, cô gặp anh muộn hơn anh gặp Cao Cung Mỹ Huệ rất nhiều, "Vậy tôi đi trước."

Chỉ có thể nói câu này, nhưng cảm giác hơi là lạ.

Nghiêng người đi không ý kiến, bỗng nhiên Cao Cung Mỹ Huệ thấy ánh đỏ liền gọi Lăng Hảo Hảo đang đi về phía nhà lớn dừng lại, "Chờ một chút!"

"Cái gì?" Cô quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên về hành động của cô ta.

"Cô đeo -- đá huyết ngọc sao?" Cao Cung Mỹ Huệ không chắc chắn hỏi. Đá huyết ngọc, hồng ngọc gia truyền nhà Thanh Thủy, cũng tượng trưng cho người thừa kế của gia tộc Thanh Thủy, vậy mà Ngự Thần lại tặng vật tượng trưng cho thân phận của mình cho Lăng Hảo Hảo, có ý gì? Là lời tiên đoán Lăng Hảo Hảo phải là chủ nhân nhà Thanh Thủy, người vợ duy nhất của anh sao?

"Ồ..., cô cũng biết đá huyết ngọc." Lăng Hảo Hảo chạm vào vành tai nói.

Đương nhiên cô biết, hồi bé, cô đã nhiều lần bảo anh tặng đá huyết ngọc cho cô, nhưng chưa bao giờ thành công, lớn lên, cô dần bỏ qua. Hôm nay nhìn thấy đá huyết ngọc, nhưng lại do một người phụ nữ khác đeo.

"Cô dùng cách gì khiến Ngự Thần tặng đá huyết ngọc cho cô?" Rốt cuộc cô ta hơn cô chỗ nào? Lại có thể lấy được đá huyết ngọc!

"Cách gì? Không có, tôi còn chưa nói muốn, Ngự Thần đã tháo xuống đeo lên cho tôi." Hại tai của cô đau rất lâu.

"Không dùng cách nào..." Cao Cung Mỹ Huệ lầm bầm. Thì ra cô ta dễ dàng có được như vậy, cô suy nghĩ rất lâu lại không có được thứ đó. Cô nheo mắt lại nhìn người trước mặt, trên mặt cô ta tràn đầy ánh sáng rực rỡ, có hạnh phúc và ngọt ngào, giống như châm chọc sự thất bại của cô.

"Này, cô không sao chứ." Lăng Hảo Hảo tiến lên một bước nhìn Cao Cung Mỹ Huệ. Nhìn nét mặt của cô ta, giống như tổn thương sâu sắc và không cam lòng, "Cô..." Thân thể bị đánh thật mạnh, khiến cô chưa nói xong đã bị rơi xuống bể bơi.

"A...... Cứu mạng!" Lăng Hảo Hảo dùng sức khua tay, không đạp được chân khiến cô hoảng hốt. Nước cứ thế tràn vào mũi của cô, vào tai và miệng cô. Mỗi lần kêu lên một tiếng, lại nuốt xuống một ngụm nước. Lần đầu tiên cô hiểu được không biết bơi có hại như thế nào.

"Tôi......" Cao Cung Mỹ Huệ kinh ngạc nhìn đôi tay của mình, cô chưa từng nghĩ muốn hại cô ấy, thậm chí lúc cô chưa kịp phản ứng, cô ấy đã bị cô đẩy xuống nước, "Tôi... tôi không cố ý!" Cô biện hộ cho mình.

"Ưmh." Lăng Hảo Hảo đạp nước. Ông trời, bây giờ còn ai quan tâm là cô ta cố ý hay không, không phải cô ta nên cứu cô trước rồi nói sao? "Cô -- ừng ực, ừng ực..." Vừa lên tiếng, lại uống thêm vài ngụm nước. "Phiền cô, cứu mạng!" Nước lạnh đến thấu xương.

"Tôi, tôi không biết bơi!"

Cô ta cũng là vịt lên cạn giống cô sao. Lăng Hảo Hảo cố gắng khua tay, không ổn, cánh tay hình như càng ngày càng nặng rồi, như treo sức nặng ngàn cân. Xem ra, bây giờ cô ta chạy đi gọi người đến cứu cô chỉ sợ cũng không kịp nữa rồi. Động tác tay từ từ ngừng lại, hô hấp khó khăn khiến mắt cô bắt đầu nhắm lại.

Cô thực sự không muốn sẽ chết ở đây, sau khi cô biết rõ cô yêu anh, khi cô còn chưa kịp tỉ mỉ cảm nhận hương vị tình yêu, lúc cô tốn rất nhiều sức lực để học bổ túc tiếng Anh, tham gia kì thi, lúc còn chưa biết kết quả, lúc cô chưa hưởng thụ việc bán hết tập san, lúc còn chưa gặp cha, mẹ và anh trai lần cuối cùng.... Nhưng, mệt mỏi quá, mệt đến mức cô chỉ muốn ngủ thϊếp đi....

Làm sao bây giờ, cô ấy hình như muốn chìm xuống rồi! Chân tay Cao Cung Mỹ Huệ luống cuống đứng bên cạnh bể bơi. Là cô làm hại, phải làm sao bây giờ, nhảy xuống cứu người sao? Nhưng cô không biết bơi. Đúng -- đúng rồi, đi gọi người đến cứu. Đến bây giờ, cô mới nghĩ đến việc gọi người đến cứu.

Cuối cùng bất chấp cách đi không được đi bước lớn mà mẹ và giáo viên đã dạy, Cao Cung Mỹ Huệ tháo giày cao gót dưới chân ra, để chân trần chạy vào trong nhà.

※ ※ ※

"Mau! Mau tới bể bơi cứu người, Lăng Hảo Hảo rơi xuống nước rồi!" Tiện tay kéo một người làm đang dọn dẹp, cô gấp rút lớn tiếng nói.

"Lăng tiểu thư rơi xuống nước?" Người làm sững sờ một chút, ngay sau đó bỏ khăn lau trong tay xuống chạy ra bể bơi.

Một bóng dáng màu trắng nhanh hơn anh ta chạy về phía bể bơi, nhảy xuống.

Thanh Thủy Ngự Thần nhanh chóng bơi về phía Lăng Hảo Hảo đang dần chìm xuống dưới nước, kéo thân thể của cô, cứu cô lên, động tác liền mạch lưu loát.

"Hảo Hảo!" Anh gọi, đặt cô nằm thẳng xuống bãi cỏ. Cả người đã ướt đẫm, hoàn toàn không còn vẻ tao nhã bình thường, chỉ còn dáng vẻ nhếch nhác và cực kì nóng ruột.

Hảo Hảo đang nằm không có phản ứng gì với lời anh gọi, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.

Không chút do dự, anh cúi đầu xuống, liều mạng hô hấp nhân tạo cho cô. Tới bây giờ anh chưa từng nghĩ sẽ mất cô, nếu như không có ánh mặt trời chói lóa, địa ngục vĩnh viễn đều là bóng tối.

Nhưng -- anh lại nhìn thấy ánh sáng, có khát vọng, cuối cùng không để ánh mặt trời rời đi. Nếu không có cô, anh anh có còn là chính mình nữa không?

Một phút...... Hai phút......

Hô hấp đi! Hảo Hảo! Sao vẫn còn chưa tỉnh?

Năm phút......

"Khụ, khụ --" nặng nề ho ra một ngụm nước, Lăng Hảo Hảo từ từ mở mắt. Ánh sáng, thật chói mắt. Không phải cô đã chết rồi sao? Nhưng sao vẫn cảm thấy lạnh quá. Muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật tốt.

"Hảo Hảo, không cho nhắm mắt lại." Âm thanh vô cùng quen thuộc, bây giờ cô còn có thể nghe thấy âm thanh của Ngự Thần, Thượng Đế thật sự đối xử với cô quá tốt rồi!

"Không cho ngủ!" Một bàn tay nặng nề đánh vào mặt cô.

"Đau quá!" Cho dù người chết cũng bị đánh thức rồi! Lăng Hảo Hảo nhe răng, bụm má, ngồi bật dậy. Mới từ Quỷ Môn quan đi một vòng trở về, không có lời ngon tiếng ngọt nào, chỉ có cảm giác bị đánh.

"Thanh Thủy Ngự Thần! Anh sao lại đối với em như vậy?! Em chính là....."

Lời chưa nói hết, người đã bị ôm chặt trong l*иg ngực rộng lớn, ôm rất chặt, khiến cô sắp không thở được. Cô cảm thấy anh đang run rẩy, anh đang sợ sao? Sợ cô sẽ đi trước?

Thật đáng yêu, thì ra anh cũng có lúc sợ hãi, "Anh, anh ôm em, em rất vui, nhưng, anh có thể buông ra không, eo của em sắp đứt rồi." Tình thế bất đắc dĩ, lời sát phong cảnh vẫn phải nói, nếu không, khó đảm bảo lát nữa cô sẽ không phải đi viện vì gãy xương sống.

Anh buông lỏng khuỷu tay, nhưng vẫn duy trì tư thế ôm cô, "Lần sau, không được để anh lo lắng." Nếu không phải ý muốn nhất thời, xuống lầu xem cô tới chưa, mới khiến anh có thể kịp thời cứu cô. Nếu không rất có thể anh sẽ không được gặp cô nữa.

"Biết rồi." Cô nhẹ nhàng gật đầu. Anh sợ hãi khiến cô biết được tầm quan trọng của mình trong lòng anh.

Sau khi có được câu trả lời khẳng định của cô, anh ôm cô lên, đi vào trong nhà.....