Đã mười ngày rồi Thiên đế chưa từng quay lại Trảm Yêu Trì.
Hắn đang bế quan tu luyện ở cung Thái Vi Ngọc Thanh, chẳng gặp ai cả.
Thiên đế không phải là tiên nhân tầm thường mới được phong thứ vị, hắn có năng lực, được lão tổ Hồng Quân tín nhiệm, là người quản lý Thiên cung, đó chính là nguyên nhân khiến hắn không có nửa phần tư dục, chẳng màng một chốc phàm tâm.
Nhược bằng tâm động, nếu muốn sống, hắn không xứng làm quân chủ tam giới nữa.
Khí tức vận chuyển một vòng đại chu thiên*, Thiên đế chầm chậm thu lại tiên khí trong lòng bàn tay. Không ngờ trong thức thần mông lung của hắn, tiên khí lại từ từ chảy xuống biển một phương, một con rồng trắng đuôi dài đang chập chờn ẩn hiện giữa biển mây mù mờ ảo.
*Theo quan niệm y học phương Đông, thì một cơ thể là một thái cực, một vũ trụ. Cơ thể có mười hai chính kinh, và kỳ kinh bát mạch. Khi chân khí khởi hành từ bất cứ huyệt nào, kinh nào, tạng nào, phủ nào, chiều nào, sau khi luân lưu hết mười hai kinh, qua ngũ tạng, lục phủ, rồi trở về điểm khởi hành thì gọi là đại tuần du nghĩa là đi hết một vòng Đại Chu Thiên
Vảy rồng ngờm ngợp tiên khí tỏa sáng lung linh, chẳng hề kinh sợ.
Dòng khí của Thiên đế bị ngăn trở, toàn bộ cung Thái Vi Ngọc Thanh rung động lắc lư.
Quân chủ của tam giới mở bừng mắt cố gắng trục xuất tạp niệm trong lòng, để tâm hồn mình trong sạch trấn tĩnh.
Hình phạt ở Trảm Yêu Trì vẫn được chấp hành ngày qua ngày, bạch long bị dây xích trói chặt đau đớn xé vảy rồng của mình, toàn thân máu me đầm đìa.
Sau khi xuất quan, Thiên đế không đến Trảm Yêu Trì nữa, hắn còn rất rất nhiều chuyện phải làm.
Ngao Bính vẫn quỳ gối ngoài cửa Nam Thiên Môn, dập đầu thật mạnh để cầu vị thượng tiên vô dục vô tình kia tha thứ cho phụ thân của mình.
Na Tra đạp Phong Hỏa Luân bay đến, nổi giận đùng đùng muốn kéo Ngao Bính dậy: “Ngao Bính! Ngươi quỳ gối ở đây làm gì?”
Ngao Bính ngẩng đầu lên thất hồn lạc phách lẩm bẩm: “Na Tra, người ta có thể thật sự… Quyết định vận mệnh của chính mình sao?”
Na Tra trả lời như chém đinh chặt sắt: “Đương nhiên có thể! Ngao Bính, số phận là cái đếch gì cơ chứ!”
Ngao Bính siết chặt bàn tay nóng bỏng, tựa như nắm lấy hi vọng quyết tuyệt cuối cùng: “Số phận của Long tộc… Cũng có thể thay đổi sao?”
Na Tra là một hỗn thế tiểu ma vương không sợ trời cũng chẳng hãi đất, cậu ta không nhìn nổi dáng vẻ yếu ớt giống như bị rút hết hồn phách này của Ngao Bính, bèn dùng sức kéo người ôm vào ngực, kiên định nói: “Có thể, Ngao Bính, dù trời có sập xuống, chúng ta cũng có thể đốt sạch trời.”
Cuối cùng Ngao Bính cũng thả lỏng.
Na Tra nói đúng, mình không thể… Không thể cứ mãi như một đứa trẻ con, chỉ biết chờ đợi, chỉ biết vĩnh viễn được an bài mà sống hết một đời.
Long Vương không biết giờ đã qua bao lâu.
Để giảm bớt nỗi đau đớn thống khổ vì bị rút gân lột da, y chỉ đành phong kín ý thức của mình bên trong nguyên thần, tận lực cắt đứt hết tất cả cảm giác.
Quá đau, quá đau.
May mà… May mà nỗi đau này con trai y không cần phải gánh chịu.
Thiên đế nhẹ nhàng gõ gõ bàn.
Ba trăm bảy mươi sáu nghìn ba trăm ba mươi ba hồi cực hình rút gân lột da phải hành hình rất lâu.
So với những tháng ngày sánh ngang cùng đất trời của hắn, chẳng qua nó chỉ là trong nháy mắt, nhưng hắn lại nghĩ cơn giày vò này dài đến mức như mãi mãi không bao giờ kết thúc.
Mỗi ngày lúc mặt trời mọc mặt trăng lên hắn sẽ nhớ đến việc con rồng kia vẫn đang chịu hình, nhớ đến cảnh người đó nhắm mắt lại rơi nước mắt, lên án thiên đạo bất công.
Thiên đế hít sâu một hơi, hắn nên bế quan tiếp rồi.
Đúng lúc này thiên binh vội vã chạy đến bẩm báo: “Bệ hạ, Ngao Bính xông vào Trảm Yêu Trì định cướp ngục, đã bị hình quan bắt giữ rồi ạ.”