Long vương nói: “Ngao Nghiễm đa tạ đại ân của bệ hạ.”
Thiên đế ôm lấy thân thể lạnh lẽo của người ấy, im lặng suy nghĩ đến giáo huấn của sư phụ.
Ngao Nghiễm là yêu, Long tộc là yêu, thế nhưng hình như một sợi thiên đạo ở chỗ xa xôi nào đó đang chỉ dẫn, đang nói cho hắn biết thế nào là đại ái chúng sinh, thế nào là đại công thiên địa.
Sóng lớn Đông Hải vẫn mãnh liệt trào dâng như trước, từng đợt sóng vỗ vào bờ biển. Tiếng sóng rì rào hòa cùng tiếng tù và của thuyền đánh cá quanh quẩn trong bóng đêm, thật sự là một cảnh nhân thế tự tại tiêu dao hòa hợp.
Thiên đế cúi người hôn lên trán Long vương, đúng lúc này… Hắn tỉnh ngộ.
Đạo gia tu hành chẳng bao giờ ép buộc từ chối những vui sướиɠ nhân tính, chỉ nói thuận thế mà làm. Tâm như biển thẳm, ngực tựa núi cong, như nước chảy róc rách, tựa mây giăng lượn lờ.
Sư tôn đã điểm hóa từ lâu, rằng yêu một người hoặc yêu chúng sinh không phải là không thể. Là hắn ngu dốt cố chấp, chậm chạp mãi không tỉnh ngộ.
Ngao Nghiễm yêu hắn, cũng yêu chúng sinh.
Vì hắn mà càng yêu chúng sinh.
Vì chúng sinh mà buông xuống oán hận với hắn.
Âm dương dục ái vốn bổ trợ cho nhau. Tẩy trần châu ép xóa đi ký ức, chỉ biết biến thành tâm ma, trở thành người quên lãng và người bị quên lãng đầy đau khổ.
Thiên đế thấp giọng nói: “Trở về đi, ngày ước định của ta và sư tôn sắp tới rồi.”
Tay Long vương siết chặt một thứ không nhìn rõ trong tay áo, nói: “Được.”
Bảy ngày ước hẹn chỉ ngắn ngủi như một cái búng tay trong cuộc đời thọ ngang đất trời của tiên nhân.
Thiên đế ngày ngày bắt cá nhặt rau rửa tay nấu canh ở Tam Thanh Thắng Địa, có lúc thì chơi cờ với Long vương, lúc lại ném xúc xắc đoán câu đố.
Bảy ngày ấy như lén trộm được, tươi đẹp an yên tựa một giấc mộng.
Long vương biếng nhác tựa vào cây nghịch nước, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên nước. Mặt hồ tĩnh lặng như gương bỗng vỡ vụn, phản chiếu ánh sáng như lưu ly.
Trăng dưới nước hoa trong gương, tất cả đều là giả dối, chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ vỡ tan máu me đầm đìa.
Thiên đế xách một con cá, nói: “Ngao Nghiễm, hôm nay chúng ta hấp con cá này nhé?”
Long vương thờ ơ: “Tùy ngươi.”
Bảy ngày, tính một chút, chỉ còn lại nửa ngày mà thôi.
Những mộng đẹp giả tạo này sẽ nhanh chóng vỡ nát, thời gian sau đó sẽ chẳng có gì khác nhau. Nghĩ tới nghĩ lui càng thấy tình cảnh này thật buồn cười.
Thiên đế ngồi xuống cạnh Long vương: “Ngao Nghiễm, ngươi nhắm mắt lại đi.”
Ngao Nghiễm làm theo.
Thiên đế lấy ra một vật trông như hoa tai kim tuyến, nhẹ nhàng treo lên cổ Long vương.
Long vương hỏi: “Bệ hạ lại định khóa ta lại ư?”
Thiên đế thở dài: “Chỉ là một tín vật định tình thôi. Ngàn năm trước ta đã chuẩn bị tặng ngươi, thế mà cứ chậm chạp mãi không chịu nghĩ thông.”
Long vương cảm thấy buồn cười: “Thiên đế tu vô tình đạo lại muốn đưa cho ta một tín vật định tình ư?”
Thiên đế nói: “Không được vứt bỏ.”
Long vương phẩy tay áo, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Thiên đế hít một hơi, lại không nhịn được mà cười khẽ: “May quá, vẫn không vứt đi.”
Bên ngoài đỉnh Ngọc Kinh vang lên tiếng của lão tổ Hồng Quân: “Hạo Thiên, đã hết bảy ngày rồi.”
Kết giới Tam Thanh chầm chậm tan ra, Long vương bước ra khỏi nhà tranh, khuôn mặt tái nhợt nom thật bình tĩnh. Y dập đầu thật mạnh: “Đa tạ Tiên tôn.”
Lão tổ Hồng Quân gật đầu vung phất trần, đưa Long vương về Trảm Yêu Trì.
Sau đó, Hồng Quân hỏi Thiên đế: “Hạo Thiên, con đã quyết định được chưa?”
Thiên đế quỳ xuống: “Sư tôn, đệ tử yêu chúng sinh, cũng muốn yêu một người. Đệ tử.. Đệ tử muốn đến Trảm Yêu Trì ly biệt người mình yêu thương nhất.”
Lão tổ Hồng Quân nói: “Đi thôi.”
Hình đài Trảm Yêu Trì đang giam Long vương bị xiềng xích trói chặt, vẫn chưa hành hình.
Long vương mặc bộ đồ trắng, vòng eo gầy gò bị xích sắt quấn chặt, tám dây xích nối liền với tám tấm bia đá ở bốn phương.
Thiên đế đi tới đứng ngoài Trảm Yêu Trì, thấp giọng nói: “Ngao Nghiễm, còn một yêu cầu nữa, ngươi vẫn chưa nói cho trẫm biết. Chuyện gì cũng được, dù ngươi muốn trẫm…”
Long vương nhẹ nhàng nở nụ cười, xiềng xích trên người kêu leng keng. Một dòng nước mắt chầm chậm chảy xuống rơi vào hình đài lạnh như băng, cắt ngang lời Thiên đế.
Y nói: “Ngao Nghiễm muốn cầu bệ hạ làm một chuyện cuối cùng. Từ nay về sau đến thiên thu vạn năm, trước khi Ngao Nghiễm hồn phi phách tán chết đi, bệ hạ… Đừng bao giờ đến Trảm Yêu Trì nữa. Ta và ngươi, trọn đời… Trọn kiếp… Dù thành thần hay thành ma cũng không gặp lại nhau nữa.”
Vĩnh viễn… Không bao giờ gặp lại nhau.
___________
Hừm tôi cứ quen tay gõ Thiên đế thành Thiến đế thôi….