Khi Lục Mạch đưa Dương Chi về nhà, cô vẫn còn đang bối rối.
Nhìn thấy anh trai nằm trên sô pha, trái tim Dương Chi đau đớn như bị kim đâm vào, cô sẽ không tin hết những gì Lục Mạch nói, nhưng một vài điều cô cũng không dám không tin.
“Sao vậy? Không phải là đi chơi với bạn à? Sao giờ sắc mặt lại khó coi thế này?” Lúc sáng Dương Trạch thấy cô đi chơi, nghĩ đến nam sinh kia hẹn cô đi ăn, lập tức lo lắng hỏi có phải cậu nam sinh kia dọa cô phải đi hay không.
Sau đó, Dương Chi nói rằng mình đi chơi với bạn, nên anh mới yên tâm.
Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như có chuyện không vui xảy ra.
“Không sao.” Dương Chi tỉnh táo lại, cười nói: “Chơi cả ngày nên có chút mệt ạ.”
Dương Trạch không nhìn ra nụ cười của Dương Chi có gì không đúng, nên cũng không nghĩ nhiều.
Dương chi ngồi bên cạnh, chống cằm như lơ đãng hỏi: “Anh à, dạo này anh có bị áp lực công việc không?”
“Sao em lại quan tâm đến chuyện này?” Dương Chi xoa đầu cô “Đừng lo, em gái của anh. Anh có khả năng chịu áp lực rất lớn.”
Dương Chi biết rằng không thể tìm ra sơ hở từ anh, nhưng không thể tìm ra một chút tin tức nào về khả năng mắc bệnh trầm cảm của anh ấy được.
Sau khi suy nghĩ, cô chỉ còn biết đợi mẹ đi làm về, cô sẽ nói bóng nói gió việc anh trai có khả năng đang bị trầm cảm.
Cũng không thể trực tiếp nói chuyện này với anh trai cô được, chẳng lẽ lại nói em nghe người khác nói anh đang bị trầm cảm, anh có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?
Buổi tối sau khi Lưu Uyển Như đi làm về, bà lập tức bị con gái của mình vụиɠ ŧяộʍ kéo vào bếp, khi nghe tin Dương Trạch có thể bị trầm cảm, bà đã rất sốc.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Dương Trạch trong trạng thái chưa tỉnh ngủ bị lôi kéo đến bệnh viện của con trai bạn học cũ khám, vì thân phận của con trai, tùy tiện ra vào bệnh viện bình thường sẽ bị chụp lại rồi truyền ra hàng loạt tin tức.
Sau khi nhận được kết quả báo cáo, quả nhiên là có các triệu chứng bệnh trầm cảm nhẹ.
Nhìn kết quả báo cáo, bản thân Dương Trạch cũng có chút ngẩn người, anh chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi vì công việc gần đây và chất lượng giấc ngủ cũng giảm sút nên anh đã đẩy một ít lịch trình và nghỉ ngơi ở nhà một khoảng thời gian, sao lại mắc bệnh trầm cảm nhẹ được?
Sau khi biết kết quả này, Dương Chi lại yên tâm hơn, an ủi: “Bệnh trầm cảm chữa khỏi được, chỉ cần anh làm theo yêu cầu của bác sĩ thì chắc chắn sẽ không có vấn đề.”
Lúc Dương Đào biết chuyện này, ông đã rất lâu không hút thuốc mà hiện tại đứng ở ban công hút vài điếu, cuối cùng cả người đầy khói thuốc mới vào phòng tìm Dương Trạch tâm sự.
Dương Chi vừa gửi tin nhắn cho Lục Mạch qua Wechat: “Cám ơn.”
Sau đó cô dời tầm mắt, nhìn đến mắt cá chân, dùng ngón tay xoa nhẹ lên ấn ký ngày càng đỏ, thật ra cô đã dần tin tưởng những gì Lục Mạch nói, mặc cho rất khó tin.
Vào ngày Dương Chi trở lại trường học, Dương Trạch vẫn tiếp tục cống hiến hết mình cho công việc, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ thì mọi chuyện sẽ không đáng lo.
Trên tàu cao tốc trở về, cô chưa có gặp lại Lục Mạch, nhưng khi vừa kéo vali đến dưới lầu, cô bắt gặp Lục Mạch đang đi xuống.
Dắt mèo đi chạy bộ?
Dương Chi nhìn Tiểu Hoa Chi đeo dây dắt, dáng vẻ vô cùng khϊếp sợ như chưa từng thấy việc nào như thế, mẹ nó, thì ra mèo cũng có thể chạy bộ sao?
Ban đầu Lục Mạch lạnh nhạt nhìn Tiểu Hoa Chi đang làm nũng trên mặt đất, cả người cậu không nhúc nhích, sau khi nhìn thấy Dương Chi, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Cần giúp không?” Lục Mạch dắt Tiểu Hoa Chi đi tới trước mặt cô hỏi.
“Không cần, cám ơn cậu.” Dương Chi đột nhiện nhớ lời cậu nói trước đây, hai người bọn họ tương lai sẽ ở với nhau, nên cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Một tay xách vali lên lắc lắc kèm theo câu nói: “Rất nhẹ.”
Lục Mạch nhìn ánh mắt của Dương Chi đang nhìn Tiểu Hoa Chi, đưa dây kéo về phía cô, “Cậu giúp tôi trông nó một lúc được không? Tôi muốn đi siêu thị trước cửa, dắt theo nó có lẽ không thuận tiện.”
Dương Chi tất nhiên rất vui khi nghe cậu nói vậy, cô lớn như vậy rồi vẫn còn chưa dắt mèo bao giờ.
Tiểu Hoa Chi không có sợ hãi khi thấy người khác trông, nó vòng qua chân của Dương Chi, dụi đầu vào chân của cô, đuôi ngoe nguẩy, làm nũng kêu “Meo” một tiếng.
Dương Chi đột nhiên cảm thấy tim như bị mũi tên của thần Cupid bắn, sao có thể đáng yêu như vậy!
Sau khi Lục Mạch biến mất khỏi tầm mắt của cô, Dương Chi lập tức để vali sang một bên, ôm Tiêu Hoa Chi vào trong ngực, “Cảm giác thật tốt.”
Dương Chi rất thích chó mèo, lông chúng mềm mềm, cảm giác sờ lên rất thích.
Khi Ôn Đào đeo tai nghe xuống vứt rác thấy, tháo tai nghe xuống, tay xách túi rác bước đến trước mặt Dương Chi, nhìn cô với vẻ mặt biếи ŧɦái, “Cậu biết biểu cảm của cậu bây giờ khiến cho người ta sởn da gà không?”
Dương Chi sợ hãi âm thanh đột ngột này, nhận ra người đến là Ôn Đào mới thở phào nhẹ nhõm, “Cậu làm gì vậy, đi tới không có chút tiếng động, làm tớ sợ muốn chết.”
Ôn Đào nhìn con mèo nhỏ trong lòng cô, khóe miệng nhếch lên, “Mèo của Lục Mạch à?”
Dương Chi nhìn nét mặt cô nàng liền biết cô ấy đang nghĩ gì, lập tức dập tắt suy nghĩ, “Đừng đoán mò. Chuyện này, tớ chỉ tình cờ gặp cậu ấy dắt mèo đến, sau đó cậu ấy nhờ tớ trông hộ một lúc.”
Ôn Đào chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nói, “Không phải vậy.”
“Thật đó, tớ lừa cậu làm gì chứ.” Dương Chi nói.
Ôn Đào gật gù rồi ném túi rác vào thùng rác tái chế ở tầng dưới, khi cô ấy bước xuống lầu, nói “Có thể không phải tình cờ.”
Dương Chi bĩu môi, “Vậy cũng không có khả năng cậu ấy đợi tớ, lại còn không biết lúc nào tớ trở về.”
Nghĩ tới đây, động tác vuốt ve mèo của Dương Chi chậm lại, không thể nào, chẳng lẽ cậu ấy vẫn luôn đợi mình mãi ở đây?
Khi Lục Mạch trở lại, cậu xách theo một túi đồ ăn và một túi đồ ăn vặt.
“Cậu mua nhiều đồ thế?” Dương Chi nhìn trên tay cậu cầm một túi đồ ăn, có chút kinh ngạc, “Cậu tự nấu ăn sao?”
“Ừ.” Lục Mạch gật đầu rồi nhận lấy Tiểu Hoa Chi từ tay cô, cậu hỏi, “Câu không tự nấu ăn sao?”
“Nấu linh tinh vài món ăn nhanh.” Trong tủ lạnh Dương Chi có đủ các loại cơm tự hâm nóng và sủi cảo đông lạnh, bởi vì cô và Ôn Đào không biết nấu ăn.
Đương nhiên, Lục Mạch biết cô không biết nấu ăn, hỏi như vậy cũng chỉ muốn nói, “Cậu có muốn tới nếm thử món ăn tôi làm không?”
Dương Chi phát hiện Lục Mạch thật sự khác với tính cách trong trí nhớ chính mình, kí ức hiện tại của cô, Lục Mạch không nói nhiều, tình tình lạnh lùng, cả ngày lạnh mặt không tỏ ra cảm xúc gì.
Lục Mạch trước mặt bây giờ, thỉnh thoảng sẽ lộ ra chút biểu cảm chưa từng có, cả người hiện giờ lại càng thêm sinh động.
Lục Mạch tự tay vào bếp nấu ăn, trước kia cô sẽ nghĩ mình có thể ăn được? Chắc chắn là không.
Cho nên: “Được, tôi có thể dẫn theo người khác đến không?”
“Nếu là Ôn Đào, có thể.” Lục Mạch trả lời.
“A? Cậu biết cô ấy sao.” Dương Chi còn tưởng rằng bạn học trong lớp Lục Mạch sẽ không nhớ tên.
“Cậu từng nhắc đến cậu ấy trước mặt tôi.” Khi Lục Mạch nói điều này, Dương Chi dường như cảm thấy rằng anh đang nói với linh hồn cô qua cơ thể cô.
Cuối cùng, Dương Chi trở về dọn dẹp hành lý, sau đó lôi kéo Ôn Đào đến nhà sát vách.
Lúc đầu Ôn Đào sống chết không muốn đi, la hét, “Vì sao hai cậu muốn show ân ái mà lại dẫn theo tớ.”
Dương Chi đè Ôn Đào lên sô pha hung hăng cù nách cô ấy, Ôn Đào vội giơ tay đầu hàng.
Phong cách trang trí trong nhà Lục Mạch thiên hướng về tông lạnh, chủ yếu là ba màu đen, trắng và xám, nơi duy nhất có vẻ ấm áp một chút là một góc phòng khách, là địa bàn của Tiểu Hoa Chi.
Tháp leo màu be cho mèo, có treo những quả cầu nhung màu sắc, bàn cào móng hình xương rồng xanh, chiếc ổ nhỏ màu hồng của Tiểu Hoa Chi và một chiếc bát ăn hình mèo.
Ôn Đào ngồi xuống sô pha, kinh ngạc nhìn về góc phòng, “Không ngờ đến, Lục Mạch, cậu còn có tâm tư thiếu nữ đến vậy.”
Lục Mạch rót một cốc nước trái cây và một cốc nước nóng, đưa nước trái cây cho Ôn Đào, nước nóng đưa cho Dương Chi.
“Sao tôi lại uống nước nóng? Tôi không xứng uống nước trái cây sao?” Dương Chi bị sự phân biệt này kí©h thí©ɧ, sao bảo đời trước tôi là cô gái đáng yêu của cậu!
“Nước trái cây này hơi lạnh, sắp đến kỳ kinh nguyệt, không thể uống được, cậu phải chú ý.” Lục Mạch nói xong rồi đi vào phòng bếp.
Ôn Đào kinh ngạc nhìn như nghe được bí mật gì đó, nhìn tới Dương Chi, vẻ mặt kích động như phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa, “Các cậu còn đã chia sẻ kỳ sinh lý nhau sao! Cậu ngay cả cái này cũng nói cho cậu ta biết sao!”
“Không phải, tớ không, đừng nói nhảm.” Dương Chi như ngồi trên đống lửa, “Cậu không thể nghĩ xấu về tớ!”
Nội tâm Dương Chi còn kinh ngạc hơn so với Ôn Đào, tương lai cô lại là kiểu người cái gì cũng nói sao? Đối phương không có biểu cảm gì, nói cô trước hay sau kỳ kinh nguyệt không được uống đồ lạnh?
“Tại sao tôi lại biến thành như vậy?” Dương Chi cảm thấy tam quan của mình đều hỏng rồi.
“Biến thành gì?” Ôn Đào nghe Dương Chi lẩm bẩm, bát quái tiến lại gần.
“Không có chuyện gì, đem mặt cậu cách tớ xa một chút.” Dương Chi đẩy mặt Ôn Đào ra, chạy về phía Tiểu Hoa Chi đã bị đánh thức trong ổ mèo.
A a a, quả nhiên là chỉ có Tiểu Hoa Chi của chúng ta là đẹp nhất, mềm mại và đáng yêu.
Khi Lục Mạch bưng ra bốn món mặn và một canh ra bàn, Dương Chi suýt nữa không ôm nổi Tiểu Hoa Chi, nhìn đồ ăn đầy hương mỹ vị, cô thừa nhận mình tràn đầy sự kính nể với cậu.
Lúc ăn cơm, Lục mạch nhìn Tiểu Hoa Chi nằm trong lòng Dương Chi, lông mi khẽ chớp, giọng nói lạnh lùng, “Đi xuống.”
“??.” Dương Chi không hiểu gì, nhìn Tiểu Hoa Chi trong lòng mình đang nhe răng kêu một tiếng về phía Lục Mạch, vung đuôi nhảy xuống, thành thật đi ăn đồ ăn của mình.
“Nó có thể hiểu được cậu sao?” Dương Chi mới làm quen với Tiểu Hoa Chi, nhưng nó chỉ làm nũng, không có phản ứng gì khác.
“Có lẽ do giọng điệu thôi.” Lục Mạch khẽ cười, “Nếm thử không.”
Dương Chi ăn thử một miếng thịt bò xào ớt, hai mắt sáng lên, “Oa, cậu, tay nghề của cậu thật tốt.”
Lục Mạch lại rót một cốc nước ấm cho Dương Chi, theo thói quen, nói, “Vốn là làm theo khẩu vị của cậu. Cậu thích ăn là chuyện bình thường.”
Ôn Đào vừa vươn ra gắp: Cho nên tại sao tôi phải đến ăn thức ăn cho chó chết tiệt này! Cô nên ngồi dưới đất ăn cùng với Tiểu Hoa Chi mới đúng!
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Đào: Tôi nên ngồi ăn dưới bàn – không nên ăn….