Chương 14-2: Khoe khoang đối tượng

Lục tổng, người bị chính nhân viên của mình coi như dưa bở, muốn ăn dưa bở của người khác nên tiếp tục đào sâu: "Tần tổng thoạt nhìn cùng ngươi đối tượng quan hệ rất tốt. hắn là nói chuyện thật lâu đi? Là nước ngoài bắt đầu nói chuyện sao?"

"Không." Tần Diệc Trạch bình tĩnh nói, "Cách đây nửa tháng chúng tôi mới gặp nhau."

Nửa tháng trước? Chỉ mới bắt đầu nói chuyện? Thật là bình thường phải không? Lục tổng, người sống độc thân nhiều năm và chưa từng nếm trải tình yêu, không hiểu và rất sốc.

"Cái này ...có phải quá nhanh?"

Tần tổng nhướng mày nói: "Không nhanh."

"Người như anh Lục chưa từng yêu nên không hiểu."

Hàm ý: nếu ngươi là một con chó độc thân, đừng bận tâm đến chuyện của đôi vợ chồng nhỏ của chúng ta, một bên mát mẻ đi và đừng đòi thức ăn cho chó ăn.

Lục Tri Hoài: "..."

Ai độc thân?

Hắn không khỏi nhíu mày, biện hộ: "Ai nói ta chưa nói qua luyến ái? Đối tượng của ta… Đối tượng của tôi nay còn đến công ty nhìn ta, nhân viên trong công ty đều nhìn thấy."

Không có vấn đề gì, trước đem Tiếu Cảnh Nhiên ra để ứng cứu.

“Còn vừa rồi, Tần tổng nói hai người mới quen nhau được nửa tháng?” Lục tổng vốn có tính hiếu thắng, nhướng mày tự đắc, “Ta cùng đối tượng quen hơn mười năm rồi.”

Tự nhận là hòa nhau một ván người nào đó trong lòng ám thích.

“Thật sao?” Tần Diệc Trạch mím mím môi, “Thực xin lỗi, thật sự là… Anh Lục nhìn không ra người đa tình.”

"Ta trước hết nhập việc chính."

Lục Tri Hoài, người đã bị tát lại bằng chính lời nói của mình: "..."

A, lòng dạ hẹp hòi.

"Chúng tôi quen nhau từ khi còn nhỏ và chúng tôi có một mối quan hệ tốt. Anh ấy thậm chí còn mang cho tôi bữa ăn trưa mà anh ấy đã làm vào buổi trưa. Tôi đã bảo anh ấy đừng đến. Than ôi ... Anh ấy giỏi mọi thứ, nhưng anh ấy quá đeo bám. ... ”Lục tổng cười đắc ý, dần dần bắt đầu nói những lời phàm ngôn phàm ngữ.

Tần tổng bất động thanh sắc: "Vào bếp khó quá, vợ tôi vẫn thích ăn món tôi làm."

Hàm ý: đàn ông tốt không bao giờ để vợ vào bếp, còn ngươi, một quý ông, có ngại ngùng khi để vợ nấu cho mình hàng ngày không? Phu đức phải trừ điểm ở đây!

Lục Tri Hoài, người không bao giờ nấu ăn và không biết gì về nấu ăn: "..."

Trở lại trường học ngày hôm nay!

Người trợ lý bên cạnh hai người nhìn trận chiến trẻ con giữa hai vị tổng tài một cách bối rối, hoàn toàn sững sờ không nói nên lời.

Không phải là về hợp tác sao? Sao tự nhiên lại khoe đồ vật vậy?

Thật là chói mắt, và không có ai khác chói lọi như vậy.

...

Mặt khác, Lục tổng, không muốn thua cuộc, lại nói: "Hôm nay tôi nhìn thấy anh Tần, nghĩ anh là một người thú, về sau có cơ hội đến nhà tôi chơi! Cũng tốt cho các ngươi nếm thử ta đối tượng tay nghề"

"Nhớ mang theo bạn trai ngươi cùng nhau đến."

A, kêu Tiếu Cảnh Nhiên rán mấy món sợ chết khϊếp các ngươi!

Cho ngươi tú!

Tần Diệc Trạch cười nhẹ, lịch sự từ chối: "Cám ơn Lục tổng đã có lời mời, nhưng bạn trai tôi bận việc học, sợ không có thời gian đến chơi."

“Cậu ấy bận việc học à?” Lục Tri Hoài ngạc nhiên “Còn đang đi học? Là nghiên cứu sinh?

“Không, cậu ấy là sinh viên đại học A, năm nay là học sinh năm cuối.” Tần tổng nhẹ giọng nói.

Năm ... cuối?

Vậy là ngay khi trở về nước, ngươi là sinh viên đại học của một trường đại học nổi tiếng?

Lục Tri Hoài bị sốc.

Hắn không muốn thừa nhận thất bại, chính là anh phao chính đại học hàng đầu sinh viên!

Tao, bất quá tao, bất quá!

Có lẽ là bởi vì Tần tổng ban ngày không có được chút lợi thế nào, kẻ có tâm lý muốn thắng thua vẫn đang nghiền ngẫm chuyện này cho đến tận đêm.

Tiếu Cảnh Nhiên đi vào sau khi tắm xong, thấy hắn ngồi thất thần với vẻ mặt đờ đẫn, anh lặng lẽ đi vòng ra sau.

“Sao vậy?” Anh đến gần thì thấy Lục Tri Hoài đang cầm trên tay một tờ tạp chí tài chính, trang hắn đang lật là một thanh niên đẹp trai.

Trong tiềm thức, anh thốt lên, "Đẹp trai làm sao!"

Lục Tri Hoài của khuôn mặt tối sầm ngay lập tức.

“Cậu nghĩ anh ta đẹp trai à?” Ai đó khịt mũi lạnh lùng, giọng điệu chua ngoa mà hắn thậm chí còn không nhận ra.

Tiếu Cảnh Nhiên sửng sốt trước vẻ mặt lạnh lùng đột ngột của hắn, nhưng anh vẫn nói thật: "Khá là ... đẹp trai!"

Chưa kịp nói xong, anh đã cảm thấy cơ thể mình co quắp lại, một đôi bàn tay nóng bỏng ôm lấy eo anh, anh nhào vào trong vòng tay của người đàn ông.

Anh cố gắng ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào một đôi mắt đen.

Giọng nói của một người đàn ông cũng vang lên bên tai: "Anh ta đẹp trai? Hay tôi đẹp trai?"

Tác giả nói:

Lục tổng: Có gì đáng kinh ngạc, anh ta mới quen đối tượng có nửa tháng, nhưng tôi đã biết Nhiên Nhiên hơn mười năm!

Tần tổng: Đúng vậy, chúng ta đã biết hơn nửa tháng, không giống như Lục tổng quen nhau hơn mười năm, buổi sáng vẫn phải tắm nước lạnh.

Lục tổng: Tần tổng: Tôi không có ý ám chỉ ai cả.

Lục tổng: Ta mẹ nó!

Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!