Chương 7
Bởi vì sự xuất hiện của Lâm Vĩ Nhân, hơn nữa Hạ Thanh Mộng lại thừa nhận với bên thứ ba Lí Du là vị hôn phu của nàng, nàng đột nhiên bị Lí Du vô lại cuốn lấy.
“Nhĩ hảo, tôi là vị hôn phu của nàng, thỉnh chỉ giáo nhiều.”
Đi ở ngoài, thấy người hướng nàng gật đầu chào hỏi, hắn luôn tự giới thiệu như vậy.
“Ánh mắt của cô/anh thực lợi hại, Tiểu Tầm là con của tôi.” Thấy người hơi thân với mẹ con họ, trên mặt có biểu tình hoài nghi muốn hỏi, hắn liền nói như vậy, còn giải thích cùng cam đoan.“Lúc trước bởi vì phát sinh sự cố ngoài ý muốn làm tôi mất trí nhớ, mới quên mẹ con họ, làm cho bọn họ khổ như vậy, về sau tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt bọn họ, làm cho bọn họ ngày ngày trôi qua hạnh phúc.”
Hắn mừng rỡ nơi nơi đốt lửa, làm khổ nàng thu thập tàn cục, tiếp điện thoại hỏi thăm luôn tay.
Mọi người đều gọi điện thoại tới hỏi nàng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hỏi nàng hắn nói thật không? Hắn là vị hôn phu của nàng, là ba Tiểu Tầm hay là chỉ giống nhau thôi? Còn có, bọn họ khi nào thì kết hôn, kết hôn xong thì ở lại đây không, hay là muốn chuyển đi? Cháu gái hoặc con gái bọn họ siêu thích Tiểu Tầm, nếu Tiểu Tầm chuyển đi rồi, các bé nhất định rất thương tâm, khóc mãi mất……
Không biết vì sao nói đến đó thì bắt đầu chuyển qua chủ đề con cái, ông xã, mẹ chồng, con dâu của họ, liên miên cằn nhằn, làm cho nàng không biết nói gì.
Kết thúc, Hạ Thanh Mộng chỉ có hai kết luận.
Con nàng rất được hoan nghênh, so với nàng hơn một trăm lần.
Cũng may nàng đã ngắt điện thoại, nếu không điện thoại và chuông cửa kêu không ngừng nàng sao làm việc được a?
Lí Du liên tục xuất hiện mấy ngày, thứ Hai đi làm, mới không có biện pháp tiếp tục quấy rầy nàng.
Nhưng ngay cả như vậy, vài ngày đó đã đủ làm cho nàng suốt đời khó quên.
Ngày đầu tiên, hắn đột nhiên xuất hiện, làm nàng sợ tới mức hoảng loạn.
Ngày hôm sau, hắn đột nhiên lại đến, lại suýt hù chết nàng, còn quần áo không chỉnh xuất hiện ở trước mặt hắn.
Ngày thứ ba, hắn lại xuất hiện, sau đó ăn nàng sạch sẽ.
Sau đó ngày thứ tư, hắn đã tự động thăng cấp thành vị hôn phu của nàng, đêm đó còn không biết xấu hổ lại ở nhà nàng không đi, cho dù nàng không cho vào phòng nàng nửa bước, hắn cũng không để ý, vui vẻ ngủ trên sô pha một đêm, tiếp theo liên tục ba ngày giống như cái đuôi bám nàng một tấc cũng không rời.
Thật là nam nhân mặt dầy, vô lại không người có thểđịch, ngay cả con đều cam bái hạ phong, hóa thù thành bạn.
Cha con ở chung, nhất là khi con nhận được cái máy tính, hơn nữa, những vấn đề liên quan đến máy tính đều được hắn giải đáp đầy đủ, cảm tình quả thực tăng cao, tăng nhanh giống như hỏa tiễn, làm cho nàng hơi ghen tị.
Buổi sáng con thấy hắn phải rời khỏi Tân Trúc về Đài Bắc đi làm, còn lưu luyến không rời hỏi hắn khi nào về? Buổi tối có về không?
“Vậy con phải hỏi mẹ, buổi tối có cho ba ba vào phòng ngủ không đã?”
Hắn trả lời như vậy, hại nàng đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận trực tiếp thốt ra,“Không được.”
“Con xem, vậy không có biện pháp rồi.”
Kết quả hắn cư nhiên nói với con như vậy, làm nàng thẹn quá thành giận, quay đầu bước đi. Dù sao hiện nay hắn ở đây, sẽ tiện đường lái xe đưa con đến trường.
Chạng vạng, con tan học về nhà lại hỏi nàng vấn đề này.
“Mẹ, mẹ nghĩ ba ba hôm nay có về đây ngủ không?”
“Mẹ cũng không biết.” Nàng thành thật trả lời, cũng muốn biết đáp án.
Hắn sẽ trở về không? Tuy rằng Đài Bắc đến Tân Trúc có xa, hơn nữa buổi tối hắn còn không có giường ngủ, nhưng lấy hành vi bám dính như keo của hắn, sẽ về ? Nàng hy vọng như thế, nhưng khi thời gian một một giây qua, đêm càng lúc càng khuya, hy vọng của nàng cũng dần tan rã.
Hắn không có về, không chỉ hôm đó không trở về, tiếp theo thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm hắn đều không có xuất hiện, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi về.
Thật là nam nhân dáng giận, đại hỗn đản, tên vô lại, mỗi lần trêu chọc nàng sẽ bỏ nàng chạy trốn không thấy bóng dáng, thật sự là đồ hỗn đản, đại phôi đản!
“Mẹ?”
Đáng giận hỗn đản, khốn khϊếp!
“Mẹ.”
Đáng chết ngàn đao hỗn đản, khốn khϊếp, trứng thối, khủng long đản –
“Mẹ!”
Con thình lình kêu to làm nàng sợ tới mức nhảy dựng lên.
“Cái gì?” Nàng quay đầu hỏi.
“Trứng chiênn cháy rồi kìa!”
“Cái gì? A!” Nàng cúi đầu rồi kêu to ra tiếng, bởi vì trứng ốp lếp đã cháy đen, hơn nữa không còn dùng được nữa.
Ô, tại sao có thể như vậy? Nàng luống cuống tay chân tắt bếp, vứt trứng, cọ rửa nồi, một lần nữa làm nóng chảo, đánh trứng, lại chiên trứng ốp lếp mới.
“Thực xin lỗi, Tiểu Tầm, đợi mẹ một chút, một chút là tốt rồi.” Nàng áy náy nói.
“Mẹ, mẹ vừa rồi suy nghĩ cái gì, nghĩ đến trứng cháy khét còn không phát hiện?” Hạ Tầm cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nàng không biết nên trả lời hắn như thế nào, không thể nói nàng mắng ba ba bé, mắng rất chuyên tâm, nên trứng cháy khét còn không phát hiện?
“Không có nha.” Nàng trợn mắt nói dối, đem trứng ốp lếp ra khỏi nồi, lại đem thịt hun khói bỏ vào trong nồi.
“Mới là lạ, mẹ nhất định đang nghĩ về ba đúng không?”
Hạ Thanh Mộng ngẩn ra, tức giận trừng con một cái. Thật là, con rất thông minh cũng không tốt, không lừa được bé. Trọng điểm là, bé biết là được rồi, có tất yếu nói ra không? Không biết mẹ bé sĩ diện lại da mặt mỏng sao?
“Ngậm miệng lại rồi ăn sáng đi.” Nàng đem trứng ốp lếp bỏ vào cái dĩa của con, xoay người tiếp tục chiên thịt hun khói.
“Mẹ, nếu mẹ nhớ ba ba như vậy, phải đi tìm ba thôi!” Hạ Tầm vừa ăn trứng ốp lếp vừa nói.
Hạ Thanh Mộng đang chiên thịt hun khói, tay không tự chủ được ngừng lại.
“Mẹ, ba ba mỗi ngày đều ở nhà chúng ta lêu lổng không đi làm, nhất định có rất nhiều công việc phải làm, cho nên mới không thời gian tới tìm chúng ta, nếu mẹ nhớ ba phải đi tìm ba thôi.” Thấy mẹ không phản ứng, hắn không ngừng cố gắng cổ vũ.
“Ai nhớ ba con?” Hạ Thanh Mộng mạnh miệng nói, trong lòng lại thê lương nghĩ, hắn không nói hắn đi làm ở đâu, nhà ở đâu, nàng thậm chí ngay cả điện thoại của hắn đều không có, muốn đi tìm hắn như thế nào a?
“Thật sự không nhớ sao, mẹ? Con sẽ không cho mẹ địa chỉ công ty và điện thoại ba ba nha?”
“Con có?” Hạ Thanh Mộng nhanh chóng xoay người về phía con, cái xẻng trên tay sém chút nữa chạm đến con.
“Mẹ, cẩn thận một chút.” Hạ Tầm chỉ mành treo chuông tránh cái xẻng trên tay nàng suýt đoạt mệnh, nhăn mi nói.
“Con thật sự có địa chỉ công ty và điện thoại ba ba?” Nàng vẻ mặt kinh hỉ cùng kỳ vọng, nhìn chằm chằm con.
“Có nha.” Hạ Tầm gật gật đầu.
“Con sao có thể có? Ba đưa cho?”
“Ba ba chỉ cho con số điện thoại thôi, địa chỉ công ty và điện thoại đều là con tra ở trên mạng.”
“Số điện thoại của ba con?”
“Ân.”
Chỉ cho con, chưa cho nàng?
Hạ Thanh Mộng đột nhiên cảm thấy mất mát, còn có điểm tức giận. Hắn vì sao chỉ cho con, lại không nghĩ cho nàng đâu? Bởi vì không hy vọng nàng quấy rầy hắn, vẫn bởi vì nàng không quan trọng?
Đi đã nhiều ngày không nói,, ngay cả điện thoại cũng không gọi, cũng không đưa cho nàng phương thức liên lạc, chỉ cho con mà thôi, cái này phải hiểu làm sao? Còn nói cái gì mà còn yêu nàng, căn bản là gạt người thôi! Xem ra, hắn nói muốn kết hôn có lẽ là thật, nhưng động cơ tuyệt đối là vì con, mà không phải vì nàng, hắn thật sự quá đáng.
“Mẹ, con đã hẹn với Trương Trường Minh ở tại lầu hai cùng đi học, đã muộn rồi, con vừa đi vừa ăn, bye bye.”
Thấy mẫu thân sắc mặt càng lúc càng khó coi, Hạ Tầm cầm hai miếng bánh mì, lưng đeo túi sách chạy ra cửa, miễn cho chịu vạ lây.
“Chờ một chút, Tiểu Tầm.”
Oa, mẹ đã đuổi tới!
Hạ Tầm cho dù hông muốn, vẫn bắt buộc mình dừng lại, cả người cứng ngắc xoay người đối mặt với mẹ.
“Địa chỉ và điện thoại đâu?” Hạ Thanh Mộng hỏi con.
Nàng quyết định muốn đi tìm Lí Du nói rõ ràng, không bao giờ muốn cho mình bất an vì thư1 tình cảm không xác định này.
“Lí Du nghe.”
Nghe được giọng hắn trong điện thoại Hạ Thanh Mộng chỉ có một cảm giác, thật là lạnh, lạnh đến rùng mình, có cảm giác bị đông lạnh.
Nàng có phải gọi nhầm số hay không? Đây là Lí Du sao?
Không đúng, hắn đều đã muốn tự báo danh nói hắn là Lí Du, nàng làm sao có thể gọi nhầm điện thoại đâu?
Cho nên, thật sự là hắn? Nhưng giọng nói làm sao có thể lạnh thành như vậy?
“Ai vậy?”
Oa, lại bị đông lạnh một lần nữa.
“Anh nói chuyện nhất định phải lạnh lùng như thế sao?” Nàng rùng mình, nhíu mày mở miệng nói.
Điện thoại bên kia tạm dừng một chút, tiếp theo mới truyền đến tiếng hắn vừa mừng vừa sợ hỏi rõ.
“Bà xã?” Nếu hai câu trước của hắn lạnh như băng tương đương bắc cực, câu này nhiệt độ chẳng khác nào ở xích đạo.“Là em sao? Thật là em sao, bà xã? Em sao lại gọi điện thoại cho anh, làm sao có số điện thoại của anh?”
Tốt lắm, hắn còn dám hỏi nàng vấn đề này? Hạ Thanh Mộng bất mãn đến chết.
“Em không phải bà xã của anh.” Nàng lạnh giọng nói, nàng phải dùng âm thanh đông chết hắn.
“Em đương nhiên là, là mẹ Tiểu Tầm, là bà xã thân ái của anh, Thanh Mộng bảo bối.” Không để ý giọng nàng lạnh như băng, hắn ôn nhu dụ dỗ.
“Bảo bối của anh là con, không phải em.” Nàng nói thực chua.
“Hai người đều là độc nhất vô nhị bảo bối của anh.” Hắn không có nghe ra giọng nàng khác thường.
“Nói thật tốt nghe, đáng tiếc em đã muốn nhìn thấu mưu kế của anh, anh có thể bớt nhọc lòng đi, không cần lại đóng kịch.” Nàng hừ một tiếng.
“Mưu kế gì?” Hắn hỏi, trong âm thanh rõ ràng có nghi hoặc cùng khó hiểu.
“Vì để cho con nhận thức tổ tông, không thể không cưới mẹ bé.” Nàng gọn gàng dứt khoát vạch trần mưu kế của hắn.“Kỳ thật snh không cần phải hy sinh như vậy, nếu anh muốn con nhập tịch Lý gia, em cũng không ngăn cản, chỉ cần con gật đầu đồng ý là được.”
“Em đang nói cái gì a, bà xã? Chờ một chút, điện thoại của anh hết pin, em đang ở nhà sao? Anh gọi cho em.”
“Em ở dưới lầu công ty anh.” Nàng không tự chủ được thốt lên.
“Cái gì?”
Hắn khó tin kêu lên làm cho nàng nhất thời bừng tỉnh, vội vàng mở miệng giải thích,“Em có việc muốn tới nhà xuất bản, mới đi lên Đài Bắc, không phải riêng đi lên tìm anh, anh đừng có hiểu lầm.” Nàng không biết làm như vậy, căn bản chính là giấu đầu lòi đuôi, không đánh đã khai.
“Em chờ một chút, anh hiện tại lập tức xuống, chờ anh nhé.” Lí Du nhanh chóng nói, bỏ lại một bàn hồ sơ cần giải quyết, trong sự nghẹn họng trân trối ngạc nhiên nhìn chăm chú của Trần thư ký, chạy như bay xuống lầu.
Dưới đại sảnh lầu một, Hạ Thanh Mộng nhìn vào kính thủy tinh, xem xét lại áo, váy, cùng với có mái tóc dài bị gió thổi loạn.
Tim đập rất nhanh, nàng đang khẩn trương? Hoặc là chờ mong?
Thật là, cũng không phải cô gái mười bảy, tám tuổi đang có mối tình đầu, tim nàng đang làm cái quỷ gì nha? Nhanh chút tỉnh táo lại, vững vàng lại. Hơn nữa trọng điểm là, nàng là tới tìm hắn ngả bài, không phải đến hẹn hò với hắn, nàng không thể quên điểm này.
Đúng, đúng vậy. Hạ Thanh Mộng dùng sức hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía cửa ra vào, vừa vặn thấy Lí Du lao tới, cước bộ hơi tạm dừng một chút, quay đầu tìm được chỗ của nàng, lợi dụng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trước mặt nàng.
“Bà xã.” Hắn nhếch miệng kêu, một tay ôm lấy, hoàn toàn không che lấp tâm tình vui sướиɠ.
Hạ Thanh Mộng bị nhiệt tình của hắn dọa đến, ngây người một hồi lâu, mới đột nhiên nghĩ đến mình phải đẩy hắn ra– cho dù không vì quan hệ hai người ái muội không rõ, cũng nên vì mọi người xung quanh đang kinh ngạc nhìn họ.
“Anh buông ra đã.” Nàng hơi hơi giãy dụa, không quen trở thành tâm điểm cho người khác chú mục.
Lí Du thuận theo yêu cầu của nàng thoáng chùng tay, lại đột nhiên cúi đầu hôn nàng một chút, thế mới vừa lòng ngẩng đầu lên, buông nàng ra.
“Sao lại đến đây?” Hắn mỉm cười nhìn nàng, ôn nhu hỏi.
Nhìn thấy hắn vẻ mặt mỏi mệt, cơ hồ má gầy đi một vòng, Hạ Thanh Mộng nháy mắt quên mục đích tới đây, càng quên mọi người quanh mình đang nhìn chăm chú.
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, anh vì sao gầy thế này?” Nàng bị kinh hách nâng tay khẽ chạm mặt hắn.
“Anh ổn lắm.” Hắn cầm tay nàng, kéo đến bên môi khẽ hôn một cái.
“Sao có thể ổn lắm?” Nàng mày nhíu lại, rút tay khỏi tay hắn, đưa tay lên sờ trán hắn.“Anh bị cảm?”
“Không phải.” Lí Du bật cười đem tay nàng trên trán kéo xuống.
“Thân thể có chỗ nào không thoải mái?”
“Không có.”
“Anh đừng gạt em.” Nàng không tin.“Không đúng vậy, sao khí sắc cảu anh mỏi mệt như vậy? Sao anh có thể trong vòng mấy ngày gầy nhiều như vậy? Thành thật nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh có đến bệnh viện gặp bác sĩ chưa? Bác sĩ nói gì?” Hạ Thanh Mộng lo lắng nhìn hắn.
“Anh thật sự không có việc gì, gầy là vì mấy ngày nay công việc rát nhiều, giấc ngủ lại có không đủ. Em không thấy mắt anh thâm quầng đây sao?” Hắn trấn an, khóe miệng vỉ nàng quan tâm mà cong lên.
Từ thứ Hai đến công ty, hắn vì một tuần bỏ việc mà khổ nuốt nhân quả, bận tối mày tối mặt.
Ngoài một đống công việc chờ hắn quyết định, một đống hội nghị chờ hắn tham dự, còn có một đống đổng sự cùng cổ đông mượn cơ hội gây phiền toái, nói cổ phiếu công ty và lợi nhuận không tăng đều là lỗi của hắn, muốn hắn chịu trách nhiệm, tự động giảm lương 50%.
Thật sự là một đám hỗn đãn vừa muốn con ngựa phì, vừa muốn con ngựa không ăn cỏ!
Bọn họ cũng không ngẫm lại hiện tại là thời đại gì, hắn có thể giúp công ty kiếm tiền, không làm cho công ty xuống dốc, không hảo hảo mà cảm tạ hắn, dám cùng hắn đòi hỏi này nọ?
Tốt lắm, nếu muốn hắn chịu hoàn toàn trách nhiệm, vậy hắn liền cho bọn họ mong muốn, trực tiếp từ chức.
Cho nên vài ngày qua, vì xử lý xong công việc, cùng với bàn giao, hắn quả thực cũng chỉ dùng ba chữ có thể hình dung, là làm đến chết, một ngày công tác hai mươi mấy giờ cũng không ngừng.
Kỳ thật hắn có thể không cần mệt mỏi như vậy, chính là đám hỗn đản kia hối hận không kịp chạy tới quấy rầy hắn, lãng phí thời gian của hắn.
“Thật vậy chăng?” Hạ Thanh Mộng nhíu mi, vẫn lo lắng hỏi lại.
“Thật sự.” Hắn cam đoan với nàng.
“Anh bình thường cũng bận rộn như vậy? Hay là bởi vì tuần trước anh không tới công ty đi làm?” Nàng không thể không hỏi, nếu đáp án là cái sau, nàng nghĩ mình cũng nên chịu trách nhiệm.
“Cũng không phải.”
“Cũng không phải?” Nàng sửng sốt, lộ ra nghi hoặc khó hiểu.
“Bởi vì tạm rời cương vị bàn giao công việc, cho nên mới bận như vậy.” Hắn nói cho nàng.
“Tạm rời cương vị công tác?” Nàng kinh ngạc.“Anh muốn tạm rời cương vị công tác?”
Hắn gật đầu.
“Vì sao? Bởi vì tuần trước không đi làm, công ty trách tội xuống, muốn anh tạm rời cương vị công tác sao? Bọn họ làm sao có thể làm như vậy? Anh có thể gởi thư khiếu nại cục lao động, kháng nghị bọn họ ác ý với nhân viên, em sẽ giúp ngươi viết thư khiếu nại!” Nàng căm phẫn, giận đến mức kích động không thôi.
“Cám ơn em thay anh đòi lại bất công, anh thật cao hứng.” Lí Du kìm lòng không được cúi đầu hôn nàng một chút, lại nhìn nàng mỉm cười.“Nhưng anh không phải bị sa thải, mà là chủ động xin nghĩ. Công ty vì lưu anh lại, thậm chí còn tăng lương, lại muốn tặng cổ phần cao cho anh .” Nghĩ đến chuyện khi hắn nói quyết định, biểu tình khϊếp sợ của nhóm cổ đông, hắn liền cảm thấy buồn cười.
Hạ Thanh Mộng trừng mắt nhìn, cố gắng ngăn mặt đỏ, hắn lại hôn nàng?
Người xung quanh dừng cước bộ, ở khoảng cách nhất định nhìn chăm chú vào bọn họ khe khẽ nói nhỏ, người chỉ trỏ càng ngày càng nhiều, làm cho nàng muốn làm bộ như không biết cũng không có biện pháp.
“Đi.” Nàng đột nhiên quyết định kéo hắn đi.
“Đi đâu?” Hắn không có chống cự, chỉ tò mò hỏi.
“Anh đã quyết định từ chức, làm chi còn làm bán mạng như vậy? Anh hiện tại chỉ cần về nhà nghỉ ngơi và ngủ.”
“Chìa khóa nhà và xe đều còn tại trong công ty.”
Nàng ngừng lại.“Trở về lấy anh có thể lại bị công việc bám trụ hay không?” Nàng cau mày, chần chờ hỏi hắn.
“Có thể.”
“Quên đi, trước tìm khách sạn ngủ, chờ anh ngủ no rồi nói sau.” Nàng lập tức lại lần nữa kéo hắn đi đón tắc xi.
Ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, Lí Du khóe miệng cong cong, chưa từng ngừng lại.
Cầm chìa khóa, vào phòng, Hạ Thanh Mộng thứ nhất là đi đến cửa sổ đem rèm cửa sổ kéo lại, che ánh nắng mặt trời, làm cho trong phòng tối lại, thích hợp đi vào giấc ngủ.
“Tốt rồi, nhanh ngủ chút đi.” Kéo xong rèm cửa sổ, nàng nhìn Lí Du vẫn đang đứng kia nói.
“Em không giúp anh?”
“Giấc ngủ của em đầy đủ, không cần ngủ bù. Anh nhanh ngủ đi nha.”
Thấy hắn vẫn đứng bất động, Hạ Thanh Mộng đi lên giúp hắn cởϊ áσ khoác, tháo caravat, thuận tay cởi ba cúc áo sơmi, làm cho hắn có thể ngủ thoải mái chút.
Hắn thật là mệt muốn chết rồi, vừa rồi ngồi trên tắc xi, nhắm mắt lại không đến 5 giây, thế mà lại gục trên vai nàng ngủ, làm cho nàng càng đau lòng.
Sớm biết hắn trở về sẽ vất vả như vậy, mấy ngày đó nàng sẽ cho hắn vào phòng gian, thật sự là không học hết chữ ngờ.
Hiện tại nàng chỉ có thể nói, nàng thật sự may mắn vì hôm nay nhất thời xúc động mà chạy đến Đài Bắc tìm hắn, nếu không trời biết hắn có thể đem chính mình mệt mỏi suy sụp, bị bệnh mới thôi? Thật sự là không biết chiếu cố chính mình!
“Tốt lắm, nhanh nằm xuống.” Nàng đưa hắn ngồi vào giường, ra lệnh.
Nàng rất chuyên chú vì thấy hắn mỏi mệt, không có chú ý tới đôi mắt thâm thúy của hắn đã chớp động tìиɧ ɖu͙©.
Dẫn hắn vào khách sạn, lại giúp hắn cởϊ qυầи áo, còn đưa hắn nằm lên giường, một nam nhân đối mặt loại sự tình này đều đã không chịu nổi.
“Hảo, nhưng em phải ngủ với anh.” Lí Du âm thanh khàn khàn, nói một câu, ôm nàng, dùng sức một chút, nháy mắt liền đem nàng nằm trên giường, sau đó đặt người ở trên người nàng, hôn nàng.
Hạ Thanh Mộng mê muội, còn không có tới kịp khôi phục, đã bị hắn nóng cháy cuồng dã hôn đến mức đầu óc choáng váng, toàn thân mềm yếu.
Nàng ôm lấy hắn, hôn trả hắn, cảm giác hắn cởϊ qυầи áo của nàng, liền động thân giúp hắn.
Đột nhiên, nàng cả người cứng đờ, lý trí tỉnh laịi bắt lấy tay hắn, tuy nàng không xác định vì cái gì làm cho nàng đột nhiên “Tỉnh táo” lại đây.
“Chờ một chút, mang anh đến đây là muốn anh ngủ bù.” Nàng ngăn cản hắn, giọng nói khàn khàn.
“Cùng em xong, sẽ làm anh ngủ rất ngon.”
Hắn tiếp tục hôn nàng cổ, khẽ hôn bả vai, dùng thứ cứng rắn của mình cọ xát giữa hai chân mềm mại của nàng, cách lớp quần áo trên người, nhẹ nhàng va chạm.
Nàng không thể hít thở, nhắm mắt lại, bắt lấy tay hắn.
Hắn lập tức tiếp tục làm xong chuyện bị gián đoạn lúc nãy, kéo quần áo xuống, âu yếm ngực đầy đặn của nàg, lại dùng lực hút nó.
Nàng ở dưới thân hắn thở gấp khom lưng dựng , gợi cảm mê người.
Tay hắn tham tiến vào giữa hai chân nàng, xác định nàng đã chuẩn bị tốt, liền dùng sức đẩy mạnh vào trong cơ thể nàng. Hắn không có tiến tục động tác, lại đột nhiên xoay người, cùng nàng trao đổi vị trí, hắn còn đang trong cơ thể nàng, cứng rắn mà thô to tràn ngập trong nàng.
“Em cũng biết anh công tác hơi mệt, cho nên lần này em tới đi.” Hắn khàn khàn nói, một bên liếʍ lỗ tai nàng, khıêυ khí©h nàng.
Hơi thở nàng có điểm hỗn loạn, e lệ không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể tức giận ngẩng đầu lên trừng hắn, lại đổi lấy dưới thân bỗng nhiên bị hắn dùng sức hướng lên trên va chạm, làm cho nàng nháy mắt mềm mại xuống, nhưng tiếp theo hắn lại lần nữa yên lặng bất động.
“Ngồi xuống.” Lí Du giáo nàng.
Kỳ thật Hạ Thanh Mộng vẫn biết, bởi vì trước kia hắn đã dạy nàng, chính là đối mặt với người đàn ông đã quên hết chuyện bọn họ đã trải qua, nàng vẫn thẹn thùng.
“Nhanh chút, lão bà.” Hơi thở hắn càng lúc càng ồ ồ, dục hỏa cũng càng lúc càng khó nhịn, rõ ràng trực tiếp động thủ giúp nàng ngồi xuống, giáo nàng chuyển động như thế nào.
Một khi bắt đầu, liền không dừng lại được.
Nàng càng lúc càng dùng sức cưỡi ở trên người hắn, tiết tấu cũng càng lúc càng hỗn loạn.
Nàng giống hỏa, thiêu đốt hắn, cũng thiêu đốt chính mình.
Khi nàng thăng hoa lên thiên đường, cũng đưa hắn hóa thành tro tàn.