Chương 9: Sau này không ai được nhắc đến Kiều Thượng Ngu trước mặt Thành Quyết

Không có cách nào khuyên can Thành Quyết, vì vậy các bác sĩ chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bà Hác kêu người hầu trong nhà họ Thành đem đến một bộ quần áo mới cho Thành Quyết, sau đó để hắn mặc vào.

Thành Quyết ung dung cởi đồng phục bệnh nhân màu lam ra, thay vào quần áo được người hầu đưa tới.

Động tác của hắn ưu nhã, kiêu ngạo và cao lãnh.

Sau khi thay quần áo xong, Thành Quyết nghĩ đến gì đó, thuận miệng hỏi: “Điện thoại di động của tôi đâu?”

Quản gia nghe vậy khẽ sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn sang bà Hác bên cạnh.

Bà Hác nhíu mày hơi chần chừ giây lát.

Bà ta do dự một chốc, sau đó lập tức ra quyết định.

“Sau khi bị tai nạn giao thông, quản gia vẫn luôn giữ hộ con.” Bà Hác bình thản nói, rồi quay đầu ra hiệu cho quản gia: “Đưa cho cậu chủ.”

“Vâng.”

Quản gia vâng một tiếng, không nhanh không chậm lấy di động của Thành Quyết từ trong túi áo rồi đưa cho hắn.

Thành Quyết vô cảm nhận lấy.

Dĩ nhiên.

Điện thoại di động cũng đổi mới và phát triển theo khoa học kỹ thuật, di động của hắn tất nhiên không còn giống như năm năm trước nữa.

Sau khi Thành Quyết nhận lấy di động, theo thói quen nhập mật khẩu mở khóa.

Vì an toàn, di động của hắn không dùng vân tay hay đồng tử để làm mật khẩu, chỉ dùng mật khẩu bằng kí tự.

Cho tới nay vẫn không thay đổi.

Dù có đổi điện thoại thì cũng đều như vậy.

Vì thế sau khi nhận lấy di động, khi thấy không thể mở khóa bằng vân tay thì hắn cũng không bất ngờ lắm.

Chỉ là… Tại sao mật khẩu của hắn lại đổi rồi?

Thành Quyết nhíu mày, bụng đầy nghi ngờ.

Hắn lại thử nhập mật khẩu mà hắn thường dùng vào năm năm trước.

Mật khẩu không khớp.

Hừm…

Mật khẩu của di động hắn lại sai?

Ngoài dự đoán của Thành Quyết.

Bởi vì hắn là người không dễ thay đổi, một khi đã cài đặt mật khẩu thì sẽ không dễ dàng thay đổi.

Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa.

Sau khi nhập tới nhập lui mấy lần nhưng vẫn đều báo mật khẩu không khớp, lúc này Thành Quyết mới hoàn toàn từ bỏ.

Hắn nghiêm túc quay đầu lại, nhìn bà Hác và quản gia đang đứng một bên.

Hắn hỏi: “Mật khẩu di động của tôi là gì?”

Bà Hác và quản gia đều không hẹn mà cùng sửng sốt.

Nhưng bà Hác chỉ thoáng sửng sốt rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, ánh mắt của bà ta trở nên tràn đầy hứng thú.

Bà Hác không tỏ ra lo lắng nâng cằm, cười khẽ nói: “Con vẫn luôn không nói mật khẩu di động của mình cho người khác biết, chỉ có con biết thôi.”

Thành Quyết hừ một tiếng, cảm thấy phiền phức.

Có điều, Thành Quyết trước giờ luôn quyết đoán vô tình nhanh chóng bỏ qua chuyện này, không phiền não thêm nữa.

Chỉ nghĩ là trong di động toàn nội dung liên quan đến công việc và công ty, chắc chắn không còn gì khác quan trọng.

Thành Quyết vô cảm bỏ di động vào túi, đồng thời lên tiếng sai bảo quản gia đứng bên cạnh: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc di động mới.”

Quản gia cúi người, cung kính đáp lại: “Vâng.”

Mặc dù cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cần phải tiếp tục ở lại bệnh viện nghỉ ngơi quan sát thêm, nhưng Thành Quyết thật sự không muốn ở lại nơi đầy mùi thuốc khử trùng này.

Quanh mũi lởn vởn toàn mùi thuốc khử trùng, khiến hắn cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Bên trong phòng bệnh cũng không có gì cần mang theo, sau khi thay đồ và bỏ điện thoại vào túi, Thành Quyết không chút lưu luyến nhấc chân rời đi.

Bà Hác đứng tại chỗ dõi mắt theo mọi hành động cử chỉ của Thành Quyết, trong phút chốc không cử động.

Đến khi Thành Quyết rời khỏi phạm vi nhất định, chắc chắn không thể nghe thấy tiếng nói của mình, bà ta lập tức lấy di động ra gọi cho vệ sĩ canh giữ dưới lầu.

“Cậu chủ sắp xuống dưới, mau đưa Kiều Thượng Ngu đi đi, đừng để nó xuất hiện trước mặt cậu chủ.”

Vệ sĩ hơi sửng sốt, không lập tức đáp vâng.

Chỉ nghe vệ sĩ trong điện thoại do dự nói: “Thưa bà chủ, cậu Kiều… Đã đi lâu rồi ạ.”

Bà Hác bị bất ngờ không kịp đỡ, cực kỳ kinh ngạc.

“Cái gì? Nó đi rồi?”

Bà ta cứ nghĩ với tính tình mặt dày mày dạn, bất kể giá nào cũng phải cưới Thành Quyết, gả vào nhà họ Thành của Kiều Thượng Ngu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi mới đúng.

“Thưa bà chủ, đúng vậy ạ.” Vệ sĩ cung kính đáp lời.

“Nó đi lúc nào?” Bà Hác gặng hỏi.

“Sau khi bà chủ ra lệnh đưa cậu ta xuống lầu không được bao lâu, cậu Kiều đột nhiên nhận được một cuộc gọi, mặt mũi kinh hoảng rời đi.”

“Mặt mũi kinh hoảng rời đi…?”

“Thưa bà chủ, đúng vậy ạ.”

Bà Hác nắm chặt di động, vẻ mặt đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

Suy nghĩ sâu xa trong phút chốc, bà Hác lại chú ý vào di động.

Bà ta thản nhiên nói: “Đã biết.”

Dứt lời, bà ta liền lạnh nhạt cúp máy.

Sau khi cúp máy, bà Hác hừ nhẹ một tiếng, nói giọng đùa cợt mỉa mai với quản gia đứng bên cạnh: “Kiều Thượng Ngu rời đi nhanh như vậy, xem ra chắc chắn là xảy ra chuyện không nhỏ với nó.”

“Vâng.” Quản gia đáp.

Tâm trạng của bà Hác rất vui, môi đỏ khẽ nhếch: “Vốn cảm thấy tai nạn giao thông lần này là tai ương vô vọng, không ngờ lại là trong họa có phúc, may mắn làm Thành Quyết hoàn toàn quên mất tên Beta luôn nhăm nhe trèo vào nhà họ Thành chúng ta… Ông nói xem, một cơ hội ngàn năm có một như vậy, nếu không lấy dùng thì chẳng phải quá lãng phí sao?”“Thưa bà chủ, đúng vậy.” Quản gia lại trả lời.

Trên mặt bà Hác tràn ngập kiêu căng, hếch mũi nhìn bằng nửa con mắt, hoàn toàn là tư thái bễ nghễ trên cao.

“Thông báo cho khách sạn và toàn bộ khách khứa, hủy bỏ lễ đính hôn.”

“Vâng.”

Bà ta không biết Kiều Thượng Ngu rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì khiến Thành Quyết đồng ý đính hôn với cậu, nhưng một tên Beta chọn trúng quyền thế và bối cảnh của nhà họ Thành để cậy quyền cậy thế, bà ta tuyệt đối không ưa nổi.

Mà Thành Quyết tuyệt đối không thể thích Kiều Thượng Ngu.

Bởi vì hắn ghét Beta nhất trên đời.

Còn về nguyên nhân tại sao Thành Quyết gật đầu đồng ý đính hôn với Kiều Thượng Ngu… Bà ta không thể nào biết được.

Còn về nguyên nhân thật sự, chỉ có Thành Quyết mất trí nhớ mới biết.

Có lẽ vì cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, không bằng dứt khoát đáp ứng Kiều Thượng Ngu cho xong…

Hoặc có lẽ vì thấy Kiều Thượng Ngu đáng thương, cho nên mới đáp ứng cậu…

Mà Thành Quyết là người có chủ kiến, một khi hắn đã quyết định làm gì, người thân còn khó khuyên can chứ đừng nói đến người ngoài.

Nếu không phải vì lần này hắn may mắn mất trí nhớ, bà ta vốn không thể có cơ hội ngăn cản lễ đính hôn của Thành Quyết và Kiều Thượng Ngu, thậm chí là hủy bỏ buổi lễ.

Tóm lại.

Tai nạn giao thông lần này, mặc dù trên trời giáng xuống tai họa bất ngờ, nhưng cũng là phúc đức to lớn mà ông trời ban cho.

“Đúng rồi, còn chuyện này.” Bà Hác đang định nhấc chân bước đi nhưng đột nhiên nghĩ đến gì đó, dừng chân lại quay ra sau nhìn: “Thông báo một chút, nói với tất cả mọi người— Về sau không được chủ động nhắc đến cái tên Kiều Thượng Ngu ở trước mặt Thành Quyết, càng không được nhắc đến quan hệ của cậu chủ với nó, cả chuyện đính hôn.”

Quản gia sửng sốt, hỏi lại cho chắc: “Thưa bà chủ… Tất cả mọi người luôn sao?”

“Đúng, tất cả mọi người.” Bà Hác lên giọng nhấn mạnh, chợt cười lạnh một tiếng: “Còn về hậu quả… Ta muốn sẽ không còn ai mắt mù chọc vào nhà họ Thành.”

Quản gia hiểu ý, cung kính đáp vâng.

Từ đây về sau, trong cuộc đời Thành Quyết không còn cái tên Kiều Thượng Ngu này.

Tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp đâu vào đấy, lúc này bà Hác mới cùng quản gia vào thang máy xuống lầu, rời khỏi bệnh viện, mang theo tâm trạng thoải mái trở lại trong xe.

Bên trong xe, Thành Quyết đã vào ngồi trước.

Mặc dù không có trí nhớ của năm năm qua, nhưng biển số xe riêng biệt của nhà họ Thành thì vẫn như cũ không hề thay đổi, cho dù Thành Quyết có mất trí nhớ năm năm qua cũng vẫn có thể nhận ra.

Lên xe, bà Hác ngồi bên cạnh Thành Quyết, lại tiếp tục xác nhận thêm lần nữa.

Chỉ nghe bà ta lên tiếng hỏi: “Thành Quyết, trí nhớ năm năm qua… Con thật sự không còn nhớ chút gì sao?”

Nghe tiếng, trên mặt Thành Quyết bỗng chốc lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Hắn nhíu mày, giọng điệu không vui: “Mẹ, con đã trả lời cặn kẽ vấn đề này trong bệnh viện rồi.”

“Xin lỗi.” Bà Hác khẽ mỉm cười, rốt cuộc hoàn toàn yên tâm: “Chỉ là thuận miệng hỏi con thôi, đừng để ý.” Bà ta cười khẽ, mặt mũi tươi cười nâng kính xe lên.

“Được rồi, về nhà thôi.”



Cùng trong lúc đó.

Bệnh viện.

Kiều Thượng Ngu kinh ngạc nhìn dì Từ trước mặt.

Sau khi dì Từ nói xong những lời đó, cơn đau rát lẫn nóng bừng trên má lập tức trở nên chết lặng.

Cơ thể của Kiều Thượng Ngu khẽ lung lay.

Bên tai Kiều Thượng Ngu vang lên tiếng ong ong chói tai, vẻ mặt hoảng hốt.

Qua một hồi lâu, cậu mới có thể lấy lại giọng nói của mình.

“Mẹ con… Mẹ con bị bệnh nặng? Mẹ bị bệnh gì? Nhưng tại sao… Tại sao con… Không hề nghe mẹ nói tới bao giờ?” Kiều Thượng Ngu hoảng hốt hỏi, giọng điệu cứng nhắc như máy móc.

“Mẹ của con… Bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối.” Dì Từ lấy tay che kín mặt, đau khổ nghẹn ngào nấc ra từng chữ: “Mẹ con nói con bận rộn công việc, kêu dì đừng nói vì sợ con lo lắng… Huống chi con còn sắp đính hôn, mẹ con không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của con, làm con không vui, dù sao… Mẹ con đã vô phương cứu chữa.”

Hai mắt của Kiều Thượng Ngu dại ra.

Dưới chân mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống đất.

Sắc mặt của Kiều Thượng Ngu trắng bệch, ánh mắt kinh hoảng, mất hết hồn vía.

Cậu bỗng nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

Cậu quỳ xuống bên chân của dì Từ, bàn tay run lẩy bẩy nắm lấy ông quần của cô giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, lên tiếng khẩn cầu: “Dì Từ… Dì là đang… Nói đùa với con, phải không?”

Cô không trả lời, nước mắt liên tục len lỏi qua kẽ tay rơi xuống.

Không cần nói cũng biết câu trả lời.

Cậu cũng theo đó mất đi tiếng nói.

===Hết chương 9===

Tác giả có lời muốn nói: Công không tuân thủ nam đức lêu lêu.