Chương 83: Thành Quyết đã cố chấp

Mẹ bệnh qua đời đã khiến cậu nghĩ bản thân vì một người không thương mình mà dâng hiến tất cả, giống như liếʍ chó theo đuổi suốt năm năm trời, trong khi đó lại thờ ơ ít quan tâm đến mẹ, thậm chí còn hồn nhiên vô tư không biết mẹ bị bệnh nặng, mãi đến khi mẹ sắp trút hơi thở cuối cùng thì mới biết hối hận, chẳng khác gì một thằng hề.

Cậu không trách Thành Quyết.

Cậu chỉ tự trách bản thân mình, cảm thấy mình thật ngu xuẩn và buồn cười.

Mà bây giờ, sau khi nghe Thành Quyết nói như vậy, cậu mới biết được… Những gì cậu cho là đúng trước đó, và cả tình yêu đơn phương kia nữa, hóa ra nếu Thành Quyết đáp lại thì cậu sẽ mất hứng thú và ghét bỏ.

Kiều Thượng Ngu thầm bi thương trong lòng.

Cậu chỉ cảm thấy tất cả những điều này thật đáng châm chọc.

Tình yêu mà cậu luôn cho là… Bản thân mình đơn phương thầm mến, trên thực tế lại không phải vậy.

Sau khi biết Thành Quyết không phải là không có tình cảm với cậu, đến với cậu không phải là vì thương hại, nhưng cậu cũng không có hối hận vì đã phủi sạch quan hệ sau khi hắn bị mất trí nhớ, và liên tục nói dối Thành Quyết trong lúc đang làm thư ký của hắn.

Trong lòng của cậu chỉ có một suy nghĩ, bản thân đã sai lầm ngay từ lúc bắt đầu.

Sai đến quá đáng.

Có lẽ cậu không hẳn là thích Thành Quyết.

Không.

Cho dù có thích thì cậu chỉ nên thầm mến trong lòng thôi, đừng tỏ tình và theo đuổi làm gì.

Nếu khi đó cậu biết thân biết phận…

Nếu có thể nhận ra rõ sự chênh lệch thân phận giữa cậu và Thành Quyết…

Nếu có thể nhận ra rõ khoảng cách xa vời giữa cậu và Thành Quyết…

Nhưng cậu lại quá ngu ngốc.

Cậu đã không nhận ra những điều đó.

Vì thế năm năm qua, vốn chính là một chuyện cười không hơn không kém.

Mẹ bị bệnh qua đời…

Báo ứng của cậu…

Tất cả đều là lỗi lầm mà cậu phải gánh.

Kiều Thượng Ngu từ từ nhấc tay lên che mắt lại, cậu nhớ về dáng vẻ suy sụp mất hết tinh thần của bản thân khi đứng trước linh đường, chỉ cảm thấy bộ dáng đó thật đáng thương và buồn cười.

Quá buồn cười.

Cậu không có tư cách rơi nước mắt, cũng không có tư cách hối hận.

Đối diện, Thành Quyết tỏ ra thờ ơ sau khi nghe Kiều Thượng Ngu nói.

Môi mỏng của hắn khẽ nhếch, cười như không cười hỏi lại: “Em suy nghĩ lâu như vậy mới tìm ra cái cớ này?”

Kiều Thượng Ngu mấp máy môi.

“Không phải là không thích tiếp xúc tay chân, mà bởi vì trong lòng tôi, nếu có suy nghĩ không đứng đắn với anh, tôi đều cảm thấy mình đang khinh nhờn anh.”

“…Sao cơ?” Thành Quyết nghe vậy nhíu chặt lông mày, hơi nhăn mặt lại.

“Từ trước đến nay anh luôn lạnh nhạt với người ngoài, tôi ngu ngốc nghĩ anh không thích hành động nắm tay hay ôm ấp.”

Nói đến đây, Kiều Thượng Ngu không nhịn được rút một điếu thuốc trong bao thuốc ra rồi châm lửa hút.

“Mặc dù nghe có vẻ hoang đường và ngu ngốc, nhưng lúc đó tôi đúng là đã nghĩ như vậy.”

Đối diện với vẻ mặt nhăn nhó khó hiểu của Thành Quyết, Kiều Thượng Ngu chầm chậm phả ra một làn khói.

“Không muốn nhận quà, không muốn tổ chức sinh nhật, đều là vì không muốn người khác hiểu lầm, cho là tôi theo đuổi anh vì tiền tài và quyền thế.”

Nghe đến đây, Thành Quyết hoàn toàn không nhịn được nữa, gân xanh nổi cồm cộm trên trán, cố gắng đè nén cơn giận.

“Tôi hẹn hò với em thì có liên quan gì đến người khác? Để ý họ làm gì?”

“Nhưng bà Hác và cô Hác lại nghĩ như vậy.” Kiều Thượng Ngu nhẹ nhàng nói: “Cô Hác từng nói ‘Vắt cạn óc, hao tâm tổn sức trên người anh trai tôi suốt năm năm, hôm nay mới xem như thành công trèo vào nhà họ Thành chúng tôi’.”

Thành Quyết bật cười, nhưng giống như tiếng cười bị nghẹn ở cổ mà sắc mặt Alpha trở nên tái nhợt.

Trước sắc mặt tái nhợt của Alpha, Kiều Thượng Ngu vẫn tỏ ra bình tĩnh.

“Anh đã khôi phục trí nhớ, bây giờ tôi không còn lý do để tiếp tục nói dối nữa.” Kiều Thượng Ngu không quan tâm nói.

Thành Quyết nói giọng khàn khàn: “…Là lỗi của tôi, tôi không biết nó lại xem em là như vậy.”

“Không, anh không có lỗi gì cả.” Cậu cắt lời hắn: “Thân phận của anh và tôi chênh lệch quá lớn, cho dù là ai đi nữa cũng sẽ có nghĩ vậy thôi.”

Nói đến đây, Kiều Thượng Ngu lại hút một hơi thuốc lá.

Mùi nicotin bay lởn vởn quanh căn phòng, hòa lẫn với pheromone của Alpha.

“Beta thấp hèn như tôi không có nhan sắc, gia cảnh bần hàn, tính cách lại không thú vị được người yêu thích, theo đuổi một Alpha trội không chút tôn nghiêm, bóc đại một người bất kỳ ra hỏi thì họ đều sẽ trả lời như thế.”

“Ngay cả đồng nghiệp ở công ty cũ trước kia cũng nghĩ tôi là loại người đó.”

Thành Quyết nghe vậy hơi hé miệng, muốn lên tiếng phản bác nhưng bị Beta cắt lời.

“Để tôi nói hết đã.”

“Còn về cái nhẫn, là vì tôi biết được giá trị của nó qua lời nói của cô Hác, tới tận 78 triệu, thật sự quá đắt, vì thế tôi mới trả nó lại cho anh.”

“Dĩ nhiên, với anh thì cái nhẫn này không thấm thía vào đâu.”

“Nhưng với tôi, đó là số tiền mà cả đời này tôi có làm cật lực cũng không thể kiếm được.”

Thành Quyết nghe đến đây, nét mặt hơi đọng lại.

“Bà Hác biết anh ghét nhất là Beta, nên bà ấy nghĩ anh đính hôn với tôi là vì tôi đeo bám không tha, vì thương hại tôi.”

“Bà ấy nói với tôi như vậy, và tôi đã tin ngay.”

Thành Quyết giống như bị cướp mất khả năng nói chuyện.

Hắn há miệng nhưng không thốt ra được một chữ.

“Không trực tiếp kết hôn mà là đính hôn, bởi vì không muốn để người khác nghĩ tôi quá nóng lòng, vội vàng muốn trèo vào nhà họ Thành các người.”

“Và còn một lý do nữa, tôi cũng không muốn để người nhà của anh nghĩ tôi ăn chơi đàn điếm, không biết giữ mình, còn chưa kết hôn mà đã dọn vào sống chung với anh.”

“Dĩ nhiên, hai chuyện này là khía cạnh khác của quan niệm bảo thủ.”

Kiều Thượng Ngu rũ mi, hờ hững phì phèo điếu thuốc.

Mùi nicotin dính vào ngón tay và lông mi của Beta.

Đối diện, Thành Quyết á khẩu hồi lâu, sau đó ngước đôi mắt đỏ hoe nói: “Là lỗi của tôi, là tôi kiêu ngạo tự đại, tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ… Biết suy nghĩ cho em, cũng không biết bọn họ lại xem em là người như vậy… Sau khi về tôi sẽ giải quyết hết, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện này thêm một lần nào nữa…”

Hai mắt Thành Quyết ngấn lệ, tỏ vẻ đáng thương nhìn cậu.

Alpha hạ giọng khẩn cầu: “Nếu tôi thích em, em cũng thích tôi… Vậy em có thể ký vào đơn ly hôn được không?”

Alpha có thân phận tôn quý ngoan ngoãn nhìn Beta, hạ tư thái đến mức thấp nhất.

Nhưng người ngồi đối diện vẫn phì phèo điếu thuốc, không quan tâm.

Kiều Thượng Ngu không có chút cảm xúc nào cả.

“Thành Quyết, tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp nhau.” Kiều Thượng Ngu nhấn mạnh từng chữ: “Gia cảnh, quan niệm hay tính cách… Chúng ta đều không hợp.”

Biểu cảm của Thành Quyết từ từ đọng lại.

“Tôi không xứng với anh.” Cậu lạnh nhạt nói: “Tôi không biết tại sao anh lại ly hôn với Bùi Giác, nhưng tôi nghĩ Bùi Giác mới là người xứng đôi với anh nhất.”

“Cậu ấy là Omega trội, có độ pheromone xứng đôi với anh đến tận 99%, hơn nữa hai nhà Thành Bùi còn giao hảo lâu đời, không ai có thể thích hợp với anh hơn cậu ấy.”

“Huống chi tôi chỉ là Beta, không thể an ủi Alpha đang trong kỳ nhạy cảm, chứ đừng nói đến Alpha trội.”

Kiều Thượng Ngu bình tĩnh lý trí, nói chuyện đâu vào đấy.

“Alpha nên kết đôi với Omega, không thích hợp với Beta đâu.”

“Beta không có pheromone, tỷ lệ mang thai rất thấp, một giới tính như vậy không thích hợp kết đôi với người nối nghiệp của nhà họ Thành.”

Cậu tự nhận lý do của mình đầy đủ tính thuyết phục.

Nhưng không ngờ là Thành Quyết lại dửng dưng như không.

Vẻ cầu xin hèn mọn trên mặt hắn dần biến mất.

“Nói tóm lại, em không muốn ký tên phải không?” Thành Quyết lạnh lùng hỏi.

“Tôi không có lý do để ký tên.”

Thành Quyết nghe vậy, cười một tiếng đầy giễu cợt.

“Mới nãy nói nhiều như vậy, mà em vẫn không chịu ký đơn ly hôn…” Giọng nói của Thành Quyết vừa nặng nề vừa u ám, đồng thời lạnh lẽo không kém: “Tôi thấy em nói những lời kia cũng chỉ vì muốn tìm cái cớ để từ chối tôi.”

Beta không khỏi nghẹn họng.

“Thích tôi?” Thành Quyết âm u hỏi: “Nếu em thích, sao không ký tên?”

“Tôi nói rồi, chúng ta không hợp nhau.” Beta vẫn nói câu đó.

“Có hợp hay không thì sống với nhau mới biết được.” Thành Quyết lạnh nhạt đáp trả.

“Không cần thiết.” Beta ngậm điếu thuốc, chau mày: “Làm vậy quá lãng phí thời gian.”

Thành Quyết đã hoàn toàn cố chấp.

Hắn không nghe lọt tai bất kỳ lời nào của đối phương nữa.

“Tôi có thời gian cả đời, không để em phải lãng phí đâu.”

Thành Quyết lạnh lùng nói, sau đó đột nhiên duỗi tay tới giựt lấy điếu thuốc trong miệng Beta.

“Sau này đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe.”

“Mang thai không được hút thuốc.”

Mang thai?

Ai cơ?

Kiều Thượng Ngu kinh ngạc lẫn khó hiểu, hoàn toàn không biết Thành Quyết đang nói gì.

“Sau khi theo tôi về thành phố S, có thể bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng để mang thai.” Thành Quyết không quan tâm nói.

Bây giờ Kiều Thượng Ngu mới hiểu rõ Thành Quyết nói gì, vì vậy bèn nhíu mày, hỏi với vẻ mặt rất chi là khó hiểu: “Thành Quyết, tôi không hiểu tại sao anh lại cố chấp với tôi đến vậy, anh muốn kiểu người nào mà không được? Tội gì phải lãng phí thời gian với tôi?”

“Kiểu người nào mà không được?” Thành Quyết tỏ vẻ hơi ‘khổ não’: “Làm sao đây hả Kiều Thượng Ngu, tôi chỉ cần em thôi.”

Beta nghẹn họng.

Một lát sau, cậu bình tĩnh lại.

Kiều Thượng Ngu vẫn thản nhiên nói: “Ngài Thành, mong ngài đừng quên, tôi là người đã có gia đình.”

“Dĩ nhiên.” Thành Quyết gật gù nói, sau đó hắn lấy ra một cây bút máy mạ vàng rồi đặt đầu bút xuống mặt giấy, tựa như rồng bay phượng múa lưu loát ký ra ba chữ Kiều Bất Quy, cũng là tên hiện tại của cậu.

Mà làm cho người ta khó tin hơn là, chữ ký trên tờ giấy lại giống hệt chữ ký do chính tay cậu ký, cứ như là được sao chép bằng máy vậy.

Kiều Thượng Ngu hơi mở to mắt, tỏ vẻ kinh ngạc.

Thành Quyết thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, cười khẽ.

Alpha giơ tay lên nhẹ nhàng xoa mặt cậu, nói: “Trước khi đến thành phố S, tôi biết trước em sẽ không chịu ký tên vào đơn ly hôn, nên đã chuẩn bị kỹ càng.”

Còn về chuyện sao chép chữ ký, khi đối phương còn là thư ký, hắn đã nhìn đi nhìn lại chữ ký của cậu không biết bao nhiêu lần.

Kiều Thượng Ngu thầm giật thót trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.

“Chữ ký mà không phải do chính chủ tự tay ký, sẽ không có hiệu lực pháp lý.”

“Bà xã yên tâm.” Thành Quyết đột nhiên thay đổi xưng hô, bây giờ trong đôi mắt của hắn tràn ngập hung ác và điên cuồng: “Với quyền thế của nhà họ Thành, muốn đơn ly hôn này có hiệu lực pháp lý là chuyện rất dễ dàng.”

Dứt lời, Thành Quyết nở nụ cười quyến rũ chói mắt.

Một Alpha xưa nay vốn không thích cười, vậy mà bây giờ lại cười rất nhiều lầm.

Hiển nhiên Thành Quyết đã rơi vào trạng thái cố chấp điên cuồng.

“Hơn nữa, điều kiện tiên quyết để đơn ly hôn này không có hiệu lực pháp lý, em phải chứng minh người ký tên không phải là em, bây giờ chỗ này không có CCTV, chữ ký này lại giống hệt chữ ký của em…” Thành Quyết hơi nghiêng đầu, nói: “Em muốn chứng minh thế nào đây?”

Kiều Thượng Ngu không nói nên lời.

“Thành Quyết, anh bình tĩnh lại đi, từ việc hai chúng ta hiểu lầm suốt năm năm qua là có thể nhìn ra, chúng ta vốn không hề hợp nhau—” Kiều Thượng Ngu muốn đánh thức lý trí của hắn.

“Bình tĩnh? Bây giờ tôi đang rất bình tĩnh, và cực kỳ tỉnh táo.” Thành Quyết nói với vẻ sâu xa: “Lẽ ra vừa rồi tôi không nên nói nhiều như vậy làm gì, thay vì cầu xin em ký vào đơn ly hôn, không bằng trực tiếp thay em ký tên cho nhanh.”

Thành Quyết nói xong, không đợi Kiều Thượng Ngu lên tiếng, quay đầu nhìn sang cửa chính.

“Vào đi.”

Vệ sĩ lập tức nghe lời đi vào phòng, sau đó Thành Quyết kiêu căng hất cằm với Omega đang đứng đó.

“Mang cậu ta tới đây để ký tên.”

Kiều Thượng Ngu nghe vậy, cậu theo phản xạ vươn tay muốn chộp lấy tờ giấy, nhưng bị Thành Quyết nhanh tay lẹ mắt đè cổ tay lại. Hắn nắm chặt lấy cổ tay cậu, sau đó ôm cậu vào lòng với tư thái cường thế.

Nói là ôm, không bằng nói là giữ chặt.

Thành Quyết dùng cánh tay dài của mình vững vàng ôm chặt Kiều Thượng Ngu vào trong lòng, để cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn hai gã vệ sĩ Alpha cao lớn áp tải Omega mềm như cọng bún đi tới trước mặt mình, ép y ký tên vào đơn ly hôn, mà cậu thì lại bất lực không thể làm được gì cả.

Đối diện, Giản Diệc Phồn cầm cây bút bị nhét vào tay, cả người run lẩy bẩy.

Y ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn Beta.

“Tôi, tôi không muốn ký…”

Omega đáng yêu hồn nhiên mới vừa rồi còn đi siêu thị mua đồ vui vẻ với Kiều Thượng Ngu, bây giờ lại tội nghiệp nhìn cậu, mà cậu lại không thể làm được gì.

Beta bị Alpha cứng rắn ôm vào lòng, không thể giãy giụa thoát ra, cũng không thể phản kháng lại.

Trước mặt Beta, sức mạnh trời sinh của Alpha áp đảo hoàn toàn.

Kiều Thượng Ngu nhắm mắt lại không muốn nhìn nữa, vì vậy cậu âm thầm quay mặt sang chỗ khác.

Thành Quyết thấy Kiều Thượng Ngu không muốn nhìn, bèn nhấc tay nắm cằm cậu, cưỡng ép cậu quay đầu lại.

“Mở mắt ra.”

“…”

“Không mở mắt, tôi sẽ hôn em ngay trước mặt cậu ta.”

Kiều Thượng Ngu im lặng mở mắt.

Sau mấy giây im lặng, cậu không nhịn được nói: “Thành Quyết, trước đây anh không phải… Là người như vậy.”

“Bây giờ thì phải.”

Kiều Thượng Ngu im lặng.

Đối diện, Giản Diệc Phồn cầm cây bút trong tay, không muốn ký tên.

Y khóc thút thít, cả người co lại, dồn hết can đảm nói với Thành Quyết: “Anh làm vậy… Là cưỡng ép… Cưỡng ép trưởng phòng, anh sẽ không được hạnh phúc!”

Alpha hoàn toàn thờ ơ với lời nói của Omega.

Hắn nhàn nhạt liếc mắt ra hiệu với hai gã vệ sĩ.

Vệ sĩ hiểu ý, lập tức một trái một phải giữ chặt vai của Omega.

“Anh Giản, mời ký tên.”

“Sếp Thành không có thời gian lãng phí với anh đâu.”

Giản Diệc Phồn lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Y chợt ngẩng phắt đầu lên.

“Nếu tôi không ký thì sao! Tôi không ký anh có thể làm gì tôi?!”

Giản Diệc Phồn làm ra vẻ muốn chống đối đến cùng với Alpha, có chết cũng không khuất phục.

Thành Quyết thấy vậy không khỏi bật cười.

“Không làm gì đâu.” Hắn nói bằng giọng nhẹ bâng: “Chỉ khiến cậu sống không bằng chết thôi.”

Cơ thể của Giản Diệc Phồn run lên.

Y vẫn chưa từ bỏ, muốn phản kháng ‘thế lực tà ác’ này đến hơi thở cuối cùng, nhưng Kiều Thượng Ngu không muốn nhìn thêm nữa.

Thành Quyết là người nói được là làm được.

Trước kia là vậy, bây giờ cũng thế.

“Ký đi.” Cậu bỗng lên tiếng.

Nghe giọng điệu bình thản của sếp mình, đôi mắt xinh đẹp của Omega lập tức ngấn lệ.

Y cảm thấy trái tim mình đau quá.

Alpha hài lòng hôn lên má của Beta.

“Bà xã thật ngoan.”

Kiều Thượng Ngu im lặng không nói.

—Thành Quyết đã hoàn toàn cố chấp.

===Hết chương 83===

Thôi bạn Omega mau thoát khỏi cặp đôi cẩu huyết này đi cho khỏe.