Chương 79: Đây là Omega mới cưới của cậu? Cũng chỉ có vậy

Sau khi che mắt tự lừa mình dối người một lúc, Thành Quyết im lặng thả tay xuống rồi đi vào nhà.

Đồng thời ánh mắt cũng theo đó thay đổi.

Từ chỗ để giày đi vào trong phòng khách, có thể thấy rõ dấu vết ‘yêu thương’ của hai người họ.

Càng ngửi rõ mùi pheromone của Omega.

Mùi pheromone nước nho lan tỏa đến từng ngóc ngách trong nhà, vô tình như đang giễu cợt và công kích người ngoại lai là hắn.

Hai chân thon dài của Thành Quyết lẳng lặng bước tới bên cạnh bàn trà.

Hắn mặc một bộ vest màu đen, chân đi giày da bóng loáng, trên cổ tay có đeo đồng hồ trắng đen xen kẽ trông khá nổi bật.

Bây giờ ở trước mắt hắn là mấy món đồ trang trí xinh xắn, vừa nhìn liền biết đây không phải là phong cách của Beta.

Với tính tình của Beta, cậu sẽ không thích những món đồ vô dụng và chiếm chỗ, hơn nữa còn phải lau chùi mỗi ngày.

Rất dễ dàng nhìn ra người mua những món đồ trang trí này là Omega có pheromone mùi nước nho kia.

Mỗi ngóc ngách trong phòng đều có dấu vết tồn tại của Omega.

Mua đồ trang trí xinh xắn, mùi pheromone…

Thật giống như đang lặng lẽ tuyên chiến với Thành Quyết, khıêυ khí©h hắn, muốn nói với Alpha này biết y mới là chủ nhân của ngôi nhà này, mới là chồng hợp pháp của Beta.

Thành Quyết đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng quan sát một vòng quanh căn phòng.

Ánh mắt của hắn lạnh như băng, dường như có thể đâm thủng bất kỳ ai.

Một giây sau, hắn từ từ nhấc tay lên tháo vòng cổ ngăn chặn pheromone xuống.

Sau đó chiếc vòng cổ còn dư lại chút hơi ấm bị Thành Quyết vứt qua một bên.

Vì không còn vòng cổ ngăn trở, pheromone của hắn như nước lũ vỡ đê nhanh chóng tràn ngập khắp cả căn phòng.

Pheromone của một Alpha trội tựa như con cá mập hung dữ nhanh chóng đàn áp pheromone của Omega, sau đó dồn hết vào góc tường.

Chỉ trong thoáng chốc, pheromone của Thành Quyết đổi khách thành chủ, chiếm trọn toàn bộ ngôi nhà.

Khi xung quanh không còn mùi pheromone khiến hắn chán ghét nữa, vẻ mặt của Thành Quyết mới dịu xuống.

Trước kia hắn rất ghét Beta, cảm thấy Beta là sinh vật đáng ghét nhất.

Nhưng bây giờ, đối với Thành Quyết, suy nghĩ này đã hoàn toàn thay đổi.

Bây giờ hắn cảm thấy thứ chán ghét đã không còn là Beta nữa, mà là những Omega kia.

Omega dụ dỗ người của hắn, mưu toan dùng pheromone tuyên bố quyền sở hữu với Kiều Thượng Ngu.

Thành Quyết vén tóc mái rối bời lên để lộ ra đôi mắt hung ác, mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng tắp.

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng ngủ.



Bên kia.

Siêu thị.

Sau khi đi ra khỏi bãi đậu xe ở siêu thị, Kiều Bất Quy và Giản Diệc Phồn cùng nhau đi vào bên trong.

Giản Diệc Phồn lập tức chộp lấy một cái xe đẩy rồi lao nhanh tới khu vực thực phẩm.

Còn cậu thì im lặng nhấc chân theo kịp.

Tin tức giảm giá đã thông báo đến các khu vực, khi Giản Diệc Phồn đẩy xe đẩy đến ‘mục tiêu’, trên kệ hàng đã không còn nhiều thức ăn.

Giản Diệc Phồn nhìn trên kệ hàng chỉ còn loe ngoe vài bó rau héo, lập tức buồn thiu.

“Hết rồi…” Y nói với vẻ tiếc nuối.

Kiều Bất Quy đi tới nói: “Chẳng phải vẫn còn vài bó rau sao?”

“Mấy bó rau này đều không còn tươi nữa…” Giản Diệc Phồn buồn bực nói.

“Có thể ăn là được.” Kiều Bất Quy cầm lên một bó rau.

“Nhưng đồ ăn tươi nấu lên mới ngon…” Giản Diệc Phồn phồng má lầm bầm, tỏ ý chê những thức ăn không còn tươi ngon kia, tâm tình càng rầu thêm.

Kiều Bất Quy không nói gì.

Cậu nhìn sườn mặt của Giản Diệc Phồn, hơi ngẩn người.

…Đây gọi là sinh hoạt thường ngày đó sao?

Cậu không biết kỳ vọng của mẹ mình có phải là thế này không.

Trong khi đang ngẩn người, Giản Diệc Phồn trái chọn phải lựa, cuối cùng mới chọn vài bó rau xem như còn khá tươi.

Tới cũng đã tới rồi, hơn nữa còn đang giảm giá, không mua một ít đem về thì quá thiệt thòi.

“Mua những thứ này đi!” Giản Diệc Phồn bỏ thức ăn vào xe đẩy, sau đó nghiêng đầu cười với Kiều Bất Quy: “Trở về nấu một bữa lớn! Tôi cảm thấy tài nấu nướng của mình lại tiến bộ thêm một chút!”

“Ừm.”

Kiều Bất Quy đẩy xe đến chỗ tính tiền.

Có lẽ… Kỳ vọng trước khi mẹ nhắm mắt là như thế này.

Khi đẩy xe đẩy đến quầy tính tiền, Giản Diệc Phồn kiên quyết muốn mình trả tiền.

Tính tiền xong, hai người xách túi nilon chứa đầy thức ăn bước ra khỏi siêu thị, đột nhiên mắt trái của Kiều Bất Quy giật mạnh.

Cậu bước chậm lại, dự cảm không lành ồ ạt xông tới.

Giản Diệc Phồn xách bọc đồ ăn thấy Kiều Bất Quy tự dưng dừng lại, cũng dừng chân lại theo.

Y đứng tại chỗ tò mò quay đầu nhìn sang đối phương.

“Sao thế?” Đôi mắt to tròn diễm lệ của Omega nhìn Kiều Bất Quy, hỏi: “Bộ để quên đồ ở siêu thị sao ạ?”

“Không phải.” Cậu nhấc tay day mi tâm của mình: “Không có gì, đi thôi.”

Omega ngoan ngoãn dạ một tiếng, sau đó nhấc chân vui vẻ đi theo.

Kiều Bất Quy lái xe quay trở về khu chung cư, khi đậu xe xong bước tới dưới tòa nhà của mình thì nhìn thấy có một chiếc xe đen sang trọng đang đậu ở đó, tức khắc dự cảm không lành kia trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Giản Diệc Phồn cũng nhìn thấy chiếc xe đen sang trọng đó.

Y tò mò quan sát cái xe, không khỏi lên tiếng khen ngợi: “Xe đẹp quá… Chắc là đắt tiền lắm…”

Y không rành về xe cộ, chỉ thấy đẹp là nghĩ đắt tiền, càng không biết đến nhãn hiệu logo gắn trước đầu xe.

Trong khi Giản Diệc Phồn trầm trồ cũng nhìn thấy bảng số xe.

“Ủa, đây là số xe của thành phố S mà, là ai đó từ thành phố S đến đây sao?”

Kiều Bất Quy nghe Giản Diệc Phồn nói vậy, liên nghiêng mặt nhìn sang bảng số xe.

Đúng như Giản Diệc Phồn đã nói, bảng số xe này là của thành phố S.

Trong giây phút đó, trong lòng Kiều Bất Quy đã có câu trả lời.

“Lên nhà thôi.” Cậu lên tiếng thúc giục.

“Vâng!” Giản Diệc Phồn lên tiếng đáp lại, lập tức xách bọc thức ăn vui vẻ đi theo lên lầu.

Hai người đi thang máy lên tầng, còn chưa đến nhà thì đã thấy có hai gã vệ sĩ Alpha mặc vest đen cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, đang đứng canh giữ trước cửa nhà của mình.

Omega bị dọa núp sau lưng Kiều Bất Quy.

Y trốn sau lưng Kiều Bất Quy, run rẩy nói: “Trưởng, trưởng phòng… Sao trước nhà chúng ta, lại có hai Alpha đứng đó…?”

Cậu vừa nhìn hai gã vệ sĩ Alpha kia liền nhận ra họ.

Hiển nhiên hai vệ sĩ kia cũng nhận ra cậu.

Thấy Kiều Bất Quy đã về, hai vệ sĩ hơi nghiêng đầu nhìn bóng người núp sau lưng của cậu rồi nhanh chóng dời mắt về, sau đó bước nhỏ sang một bên chừa ra lối vào cửa, rồi nói với Kiều Bất Quy.

“Mời cậu Kiều.”

Omega núp sau lưng Kiều Bất Quy ngạc nhiên với hành động của hai vệ sĩ, y mở to mắt chứa đầy kinh ngạc.

“Ơ… Trưởng phòng quen bọn họ ạ?”

“Ừm.”

“À… Thì ra là vậy…”

Giản Diệc Phồn thở phào một hơi, vuốt ngực bình tĩnh lại.

Lúc này y mới dám xách túi đồ ăn bước ra đứng sánh vai với Kiều Bất Quy.

Kiều Bất Quy bình tĩnh đi tới trước cửa nhà.

Giản Diệc Phồn dè dặt đi theo cậu.

Omega ôm bụng tò mò hỏi nhỏ Kiều Bất Quy: “Trưởng… Trưởng phòng, bọn họ là ai?”

Beta không trả lời, cậu đi tới lấy chìa khóa ra mở cửa.

Sau khi mở cửa ra, ngay tức khắc, pheromone mang theo sự xâm lược và công kích xông thẳng tới.

Pheromone mùi đàn hương tràn ngập địch ý lẫn sát ý với Omega.

Kiều Bất Quy là Beta nên không cảm nhận được.

Nhưng Giản Diệc Phồn là Omega vừa theo cậu vào trong nhà, lập tức xụi lơ ngã quỳ trên đất, mặt mũi y trắng bệch không còn giọt máu, cả người mềm oặt.

Mặc dù Giản Diệc Phồn thiếu hiểu biết chưa từng gặp Alpha trội, nhưng có những lúc vô tình y đã ngửi được pheromone của Alpha khác.

Mà những Alpha được y vô tình ngửi thấy đều không làm cho y có cảm giác áp lực khủng bố đến như vậy.

Pheromone đàn hương tựa như một bàn tay khổng lồ vô hình đang đè nặng trên đầu y.

Giản Diệc Phồn lập tức nhận ra thân phận của đối phương, và cả cấp bậc một trời một vực giữa mình với đối phương.

Đối phương là… Một Alpha trội!

Giản Diệc Phồn nhận ra chuyện này, không khỏi thầm kinh hãi.

Trong lòng y nổi lên sóng to gió lớn, không hiểu tại sao một Alpha trội có thân phận cao quý lại xuất hiện ở đây.

Càng không hiểu tại sao đối phương lại có ý thù địch lớn như vậy với mình.

Bên kia, trên ghế sofa, sau khi Kiều Thượng Ngu và Giản Diệc Phồn cùng nhau vào nhà, tầm mắt của Thành Quyết lướt thẳng qua người cậu, nhìn tới Omega đứng ở phía sau.

Ánh mắt kiêu ngạo của Thành Quyết quét một vòng quanh người Omega, rồi tỏ vẻ khinh thường dời mắt về.

“Đây là Omega mới cưới của cậu?” Thành Quyết tùy tiện cầm chơi cuốn sổ nhỏ màu đỏ trong tay, nói giọng khinh miệt: “…Cũng chỉ có thế.”

===Hết chương 79===