Bầu không khí trong xe vẫn nặng nề ngột ngạt, mãi khi đến trước công ty của Kiều Thượng Ngu cũng không suy giảm phần nào.
Đến công ty, xe dừng lại.
Kiều Thượng Ngu mở cửa xe, lặng lẽ cầm hộp giữ ấm và cặp táp bước xuống.
Kiều Thượng Ngu đứng bên ngoài xe, quay đầu nhìn vào bên trong.
Cậu hé miệng, nói như muỗi kêu: “Xin lỗi, em sai rồi… Thành Quyết, anh đừng giận nữa được không?”
“Sai ở đâu.” Thành Quyết dời tầm mắt sang phía cậu, đột nhiên hỏi ngược lại.
Kiều Thượng Ngu khẽ sửng sốt.
Cậu cúi đầu, thoáng chốc giọng nói càng nhỏ thêm: “Em, em không biết…”
Nghe được câu trả lời của Kiều Thượng Ngu, Thành Quyết lập tức lộ ra vẻ mặt ‘quả nhiên không ngoài dự đoán’.
Thành Quyết lạnh lùng nhếch mép không có ý cười, vẻ mặt châm chọc.
Lúc này hắn dời mắt về, lười nhìn Kiều Thượng Ngu thêm một giây.
Sau khi cậu cúi người hèn mọn nói một tiếng xin lỗi, vẻ mặt của hắn không hề hòa hoãn chút nào, trái lại còn thêm khó chịu rét lạnh như băng tuyết, tâm trạng của cậu theo đó càng tệ.
Thành Quyết càng ngày càng khó đoán…
Cậu thật sự không biết tại sao hắn tức giận.
Kiều Thượng Ngu hé miệng, môi khẽ run, muốn nói gì đó với hắn.
Nhưng cuối cùng, cậu lại âm thầm khép chặt miệng.
Cậu nhỏ giọng nói lời tạm biệt với Thành Quyết, sau đó đóng cửa xe.
Cửa xe đóng lại, lập tức khởi động chạy vυ"t đi. Kiều Thượng Ngu xách cặp táp và hộp giữ ấm buồn rầu đi vào công ty.
Đi thang máy lên tầng trên, ngay lúc sắp đến trước cửa phòng bộ phận làm việc của mình, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm vui vẻ của đồng nghiệp từ bên trong vọng ra.
“Mặc dù năng lực làm việc của cậu ta rất giỏi, nhưng dù có giỏi đến mấy thì trong công ty không thiếu người như cậu ta, chỉ dựa vào năng lực giỏi là có thể đuổi kịp nhóm Alpha ưu tú, tôi ứ thể tin được.”
Bên trong phòng làm việc, một giọng nam quen thuộc đầy châm chọc vang lên.
Giọng nam đó giễu cợt thì thôi, lại có thêm một giọng nữ lập tức hùa theo.
“Không phải có một câu nói thế này sao, vẻ ngoài càng phổ thông, càng nổ lực làm việc. Dung mạo của cậu ta bình thường, còn là một Beta, trong công tác không dễ dàng cố gắng, nói trắng ra là không đáng một xu.”
“Ha ha, lời này của cô quá tổn thương rồi đó.”
“Cậu ta nói cậu ta theo đuổi năm năm mới cua được người, tôi đoán năm năm qua cậu ta làm liếʍ chó, cuối cùng nhờ đồ ăn mà thành công tóm được trái tim người ta.”
“Tôi cũng đoán là vậy.”
“Dù sao tôi vẫn chắc chắn không phải loại theo đuổi bình thường.”
Lại thêm một giọng nữ cười khẽ, ý châm chọc lồ lộ.
“Tôi đoán anh chồng sắp cưới kia của cậu ta có bộ dạng cũng chẳng ra gì, nếu không tại sao lại đồng ý đính hôn với cậu ta?”
“Chắc chắn là một gã đàn ông trung niên bụng phệ.”
Lúc này, lại có thêm một giọng nam lạnh nhạt xen vào nói.
“Có đúng hay không thì đều chưa dám chắc, theo như đơn xin nghỉ phép, hai tuần nữa là tới ngày đính hôn của cậu ta, nhưng tại sao trên tay cậu ta lại không thấy đeo nhẫn đính hôn?”
“Đúng đó, sao trên tay cậu ta không đeo nhẫn?”
Khi nghe đến đây, Kiều Thượng Ngu mới tỉnh ngộ, đối tượng đang bị các đồng nghiệp giễu cợt, không ai khác… Chính là cậu.
Kiều Thượng Ngu đứng cứng ngắc ngoài cửa.
Cậu thế nào cũng không nghĩ tới… Các đồng nghiệp ngày thường cười chào vui vẻ, nói chuyện phiếm, làm việc rất hòa thuận với cậu, vậy mà bây giờ lại ngấm ngầm nói xấu sau lưng.
Hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Kiều Thượng Ngu, bên trong phòng làm việc, các đồng nghiệp vẫn còn tiếp tục ‘hòa thuận’ chế giễu.
“Đến cả đơn xin nghỉ phép cậu ta cũng đã viết, chắc không phải là nói dối. Còn về cái nhẫn… Tôi đoán chồng sắp cưới cảm thấy cậu ta không xứng nên mới không mua cho cậu ta.”
“Khả năng này tương đối lớn.”
“Nhưng mà tôi vẫn không thể tin, nhìn Kiều Thượng Ngu đàng hoàng như vậy, không ngờ lại là loại người đào mỏ, cậy quyền cậy thế.”
“Có gì đâu mà lạ? Tiền lương của cậu ta cũng đâu có thấp, nhưng nhìn xem những bộ quần áo cậu ta mặc mỗi ngày đáng bao nhiêu tiền? Hoàn cảnh của cậu ta chắc chắn không hề sung túc, nếu điều kiện gia đình không tốt, muốn tìm một đối tượng giàu có, không phải rất bình thường sao?”
“Đúng đó, cái thứ Beta đào mỏ này có gì lạ đâu chứ.”
Lúc này, có một giọng nam tỏ vẻ hâm mộ vang lên.
“Nhưng mà… Dù sao đi nữa, cậu ta tốn năm năm, cuối cùng chẳng phải đã liếʍ được Alpha giàu có đó vào tay hay sao?”
“Cái này chưa chắc đâu.”
“Sao nói là chưa chắc? Hai tuần nữa bọn họ đính hôn rồi còn gì?”
Giọng nữ cười khẽ.
“Hừ, không phải có câu nói ‘Liếʍ chó không nhà không cửa’ sao?”
“Là sao?”
Giọng nữ tỏ vẻ khinh thường, nói vô cùng chắc chắn.
“Các người cứ chờ đi, môn đăng hộ đối không phải là câu nói suông, cho dù cậu ta thật sự liếʍ được, sau này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.”
Giọng nữ vừa dứt lời, giọng nam khác vội vàng chen vào.
“Thời gian không còn sớm, cậu ta sắp tới rồi đó, đừng nói nữa.”
Trong phòng làm việc truyền ra âm thanh ồn ào lộn xộn, sau đó không còn nghe thấy tiếng động nào nữa.
Kiều Thượng Ngu đứng bên ngoài phòng làm việc, vẻ mặt chết lặng.
Thì ra… Bọn họ nghĩ về cậu như vậy. Kiều Thượng Ngu tự biết thân phận của cậu và Thành Quyết chênh lệch quá lớn, chắc chắn sẽ khiến người khác nghĩ là cậu vì tiền và thân phận của hắn nên mới theo đuổi.
Cho nên trong suốt năm năm qua theo đuổi Thành Quyết, đừng nói là quà cáp, thậm chí ngay cả quà sinh nhật của mình cậu còn không dám đòi hỏi.
Chỉ sợ làm Thành Quyết và người nhà của hắn nghĩ cậu mượn cớ sinh nhật để vòi vĩnh quà đắt tiền.
Tiền lương của cậu đúng là cao hơn hẳn đồng nghiệp cùng bộ phận, mặc dù cậu đã chuẩn bị tốt quà sinh nhật năm nay của Thành Quyết, nhưng muốn mua một chiếc đồng hộ nạm kim cương cho Thành Quyết làm quà sinh nhật thì phải đợi sang năm, vì cậu định dồn hết tiền để mua một căn nhà lớn hơn cho mẹ… Cũng vì thế mà cậu luôn không dám mua quần áo mới cho mình.
Cũng may là cậu không chú trọng phương diện ăn mặc.
Vì thế, những bộ quần áo trên người cậu đều là mốt của mấy năm trước.
Nhưng không ngờ rằng, điều này ở trong mắt các đồng nghiệp… Lại biến thành nguyên nhân cậu đi cậy quyền cậy thế.
Có lẽ chỉ có thời gian mới chứng minh tất cả.
Phá tan thành kiến của bọn họ.
Phá tan thành kiến của Hác Kim Thiến.
Phá tan thành kiến của người khác.
Nghĩ đến hai tuần sau tổ chức buổi lễ đính hôn của cậu với Thành Quyết, khóe môi của Kiều Thượng Ngu nhếch lên, tâm trạng chán nản bỗng chốc vơi đi một nửa.
Kiều Thượng Ngu đứng bên ngoài thở dài một hơi, bình ổn lại tâm tình chuẩn bị đi vào.
Sau đó, cậu xách cặp táp và hộp giữ ấm đi vào phòng làm việc.
Bên trong, ánh mắt của các đồng nghiệp đều né tránh, trên mặt lộ vẻ mất tự nhiên dễ thấy.
Kiều Thượng Ngu bình tĩnh đi lướt qua các đồng nghiệp đến chỗ ngồi của mình.
…
Kiều Thượng Ngu cho là thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Cậu tin chắc là vậy.
Thế nhưng vào đêm đó, cậu đột nhiên nhận được cuộc gọi của Thành Quyết.
Buổi tối tám giờ, Kiều Thượng Ngu nhìn tên gọi đến trên màn hình, mặt cậu tràn ngập vẻ không tin nổi, thụ sủng nhược kinh.
Thành Quyết hắn… Gọi điện cho cậu?
Kiều Thượng Ngu vui vẻ tiếp máy.
Nhưng sau khi bắt máy, đầu dây bên kia không phải là giọng nói của Thành Quyết.
Là một giọng nam nghiêm túc xa lạ.
“Xin hỏi anh là bạn trai của chủ nhân điện thoại này phải không?”
Kiều Thượng Ngu chần chừ đáp vâng.
“Tối nay bạn trai của anh xảy ra tai nạn giao thông, xin hãy nhanh chóng đến bệnh viện.”
Kiều Thượng Ngu cầm di động, thoáng chốc hóa đá.
…Cái gì?
===Hết chương 5===
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc phần nền.
Cá: Mất trí nhớ lải lơ~
Thiệt chứ cái thứ đồng nghiệp hãm sân si đi đâu cũng thấy =w=