Chương 44: Kiều Bất Quy vẫn luôn nói dối

Sau khi xác định câu trả lời, Thành Quyết lại rút ra được kết luận vô cùng xác thật trong câu trả lời này.—Kiều Bất Quy và người trong hình, có quan hệ không bình thường.

Ít nhất không giống như Kiều Bất Quy đã nói, hai bên chỉ gặp mặt đôi ba lần, không quen thân.

Kiều Bất Quy là đang nói dối.

Hành động bây giờ của Bùi Giác hiển nhiên đã cho thấy, cậu ta không thể chung sống hòa bình với thư ký mới của hắn.

Cho dù hai bên không còn xích mích, nhưng cũng không thể nào ngồi chung một chỗ, hòa thuận vui vẻ nói chuyện với nhau.

Cho nên chuyện Bùi Giác nghe lời Kiều Bất Quy vô điều kiện, canh me lúc hai giờ sáng lén lút vào phòng ngủ của hắn, lục tìm di động của hắn để xóa bức ảnh kia, tuyệt đối không thể nào xảy ra được.

Mà một khi đã xảy ra… Như vậy chỉ có một khả năng.

Kiều Bất Quy đã nói với Bùi Giác người trong bức ảnh là ai.

Hơn nữa còn nói thêm với cậu ta những thứ khác.

Mà những gì Kiều Bất Quy nói với Bùi Giác đủ để thôi thúc, hay là nói đủ sức dụ dỗ Bùi Giác làm ra hành động này.

Tại sao thư ký Kiều muốn xóa bức ảnh đó? Thậm chí không tiếc đi liên lạc với Bùi Giác?

Người trong hình có quan hệ gì với cậu?

Cậu rõ ràng đã nói chỉ gặp người trong hình có một-hai lần và không quen thân, nhưng tại sao có thể nhìn một lần là nhận ra ngay người trong hình là ai?

Thành Quyết nhớ lại những hành động kì quái năm xưa của mình.

Và cả thái độ không tài nào giải thích được.

Mặc kệ đối phương nói cái gì, thậm chí là không để hắn vào mắt, bây giờ lại phát hiện ra đối phương nói dối… Hắn đều không thể ghét nổi đối phương.

Thậm chí trong đầu hắn còn không có suy nghĩ muốn sa thải đối phương ngay lập tức.

Rõ ràng là hắn ghét nhất có người nói dối mình.

Lúc trước khi hắn biết thư ký tiền nhiệm nói dối mình, hầu như chỉ trong nháy mắt, trong đầu của hắn đã đưa ra quyết định sa thải không chút chần chừ.

Hắn nhớ lại lần trước gặp mặt Bùi Thiểu Khuynh, khi nhìn thấy Bùi Thiểu Khuynh hôn má Kiều Bất Quy thì hắn đột nhiên nổi giận.

Tại sao hắn lại nổi giận?

Thành Quyết nhớ tới lần thứ hai gặp mặt Kiều Bất Quy.

Khi đó, hắn đột nhiên đưa ra lời mời cậu làm thư ký của mình, nhưng đối phương lại từ chối.

Hơn nữa đối phương còn tuyên bố hắn không phải là loại hình cấp trên ưa thích của mình.

Nhưng nếu cẩn thận ngẫm nghĩ lại… Sau khi hắn đưa ra lời mời, từ đầu tới cuối trên mặt đối phương chưa từng có dấu hiệu dao động hay rung động nào.

Cho nên rất có thể… Đây chẳng qua chỉ là cái cớ hợp lý để vị thư ký Beta này dùng để từ chối hắn mà thôi.

Thành Quyết tiếp tục cẩn thận nhớ lại tất cả nội dung của cuộc nói chuyện khi gặp mặt Bùi Thiểu Khuynh.

Khi đó, Bùi Thiểu Khuynh hỏi hắn, nếu thật sự tìm được người kia, liệu hắn có ly dị với Bùi Giác không.

Hắn trả lời là không biết.

Nhưng cẩn thận nhớ lại câu nói tiếp theo thì không khỏi cảm thấy kì lạ.

‘Ồ? Thật? Sếp Thành chắc chắn chứ?’

‘Sếp Thành vẫn là nên suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời?’

Còn nữa, khi thư ký mới nói mình là bạn trai cũ của Bùi Thiểu Khuynh thì vẻ mặt của Bùi Thiểu Khuynh trông vô cùng kì quái và vi diệu.

Và khi hắn nói với thư ký mới là điều kiện của Bùi Thiểu Khuynh không lọt nổi vào mắt, nhưng Bùi Thiểu Khuynh lại không hề tức giận, trái lại còn tỏ ra vui vẻ cởi mở, giống như chuyện này không liên quan gì đến bản thân vậy.

Những tình huống sau đó cũng thế…

Đều chứng minh chuyện hắn cứ nghĩ thư ký Kiều bất đắc dĩ phải nói dối vì bản thân từng là bạn trai cũ của Bùi Thiểu Khuynh là sai lầm, Thực ra… Ngay từ lúc bắt đầu cậu đã và đang nói dối hắn.

Kiều Bất Quy, từ đầu đến cuối không hề có lấy một lời nói thật.

Ngay cả Bùi Thiểu Khuynh, cũng chỉ nói thật một nửa, nửa còn lại là nói dối.

Nhưng cũng chỉ vì nửa thật nửa giả nên mới khiến người nghe phải tin, không tìm được chút sơ hở nào.

Mà nguyên nhân đối phương nói dối ngay từ lúc bắt đầu…

Hành động giấu diếm và xóa sạch mọi dấu vết của mẹ hắn…

Sự phối hợp của Bùi Giác…

Thái độ khác thường của bản thân hắn…

Thành Quyết chỉ có thể nghĩ đến một kết luận hoang đường.

Kiều Bất Quy chính là người mà hắn muốn tìm.

Một người từ trước đến nay luôn chán ghét Beta như hắn, trước khi kết hôn với Bùi Giác, đã từng chuẩn bị sẵn buổi đính hôn, thậm chí là mua nhẫn cưới vì người kia… Cũng chính là Beta Kiều Bất Quy.

Kết luận này đúng là hoang đường ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng kết luận hoang đường này lại có thể giải thích hợp lý cho tất cả… Từ một loạt hành vi bất thường của Bùi Giác, thái độ không bình thường của bản thân hắn, đến hành động che che giấu giấu của mẹ hắn và người làm trong nhà.

A… Hắn nhớ ra rồi.

Khó trách lúc đầu hắn cảm thấy giọng nói của Kiều Bất Quy hơi quen thuộc.

Đúng là hắn đã từng nghe qua.

Nhưng không phải là từng nghe trong bệnh viện, mà là trong điện thoại.

‘Chào anh, anh gọi nhầm số rồi.’

Bây giờ cẩn thận nghiềm ngẫm lại thì quả thật đó chính là giọng nói của Kiều Bất Quy, không sai đi đâu được.

Nói đến chuyện ở bệnh viện…

Lần đầu gặp lại Kiều Bất Quy kể từ ngày xuất viện, hắn hỏi đối phương tại sao lại có mặt trong phòng bệnh của hắn, Kiều Bất Quy đưa ra một cái lý do hoang đường, thế mà hắn cũng tin thật.

Bởi vì hắn luôn ghét Beta, nhận định bản thân sẽ không đời nào dính líu đến Beta, cho nên dù đối phương có đưa ra lý do vô lý đến cỡ nào đi nữa, nhưng chỉ cần đầu xuôi đuôi lọt là hắn sẽ không tiếp tục nghi ngờ.

Bởi vì hắn nghĩ hoài nghi với một Beta chỉ tổ lãng phí thời gian.

Nhưng sự thật, người mà hắn tìm kiếm bấy lâu— Lại chính là một Beta.

Nghĩ đến đây, Thành Quyết cười nhẹ ra tiếng, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Trong tiếng cười tràn ngập sự trào phúng.

Không biết là trào phúng Kiều Bất Quy nói dối từ đầu đến cuối, hay là bản thân quá ngu xuẩn.

Thành Quyết cười châm chọc, bỗng liếc mắt sang Bùi Giác đang đứng nơm nớp lo sợ bên cạnh.

“Ngoài việc kêu cậu xóa ảnh trong điện thoại ra, Kiều Bất Quy còn nói gì với cậu nữa?”

“Em…” Bùi Giác không dám nói lời nào.

“Cậu ta đã nói gì mà có thể khiến cậu đánh liều, thừa dịp tôi ngủ để lẻn vào phòng tôi?”

“Em sai rồi…” Bùi Giác rơm rớm nước mắt, nói lí nhí.

“Tôi không cần cậu nhận sai.” Thành Quyết lạnh lùng vô tình nói: “Tôi chỉ cần cậu trả lời.”

Bùi Giác ngậm miệng.

“Không nói cũng chẳng sao, tôi có thể để trống ngày mai để lãng phí thời gian với cậu, chừng nào cậu chịu nói ra mới thôi.” Thành Quyết nói với vẻ sâu xa.

Thành Quyết vừa nói xong những lời này, Bùi Giác run rẩy cả người, hai chân mềm oặt muốn khuỵu xuống.

Cậu ta trắng bệch cả mặt, hốt hoảng ngẩng đầu lên.

“Anh ta… Anh ta… Không nói gì hết…” Bùi Giác cắn môi nói láo.

“Không nói gì?” Thành Quyết gặng hỏi: “Thế tại sao cậu muốn xóa ảnh?”

“Em… Chẳng qua em… Không muốn trong điện thoại của anh có ảnh của người đàn ông khác! Đúng! Chính là vậy!” Bùi Giác nói lớn tiếng.

Thành Quyết nhướng mày.

“Cậu ta dạy cậu nói như vậy đúng không?” Thành Quyết nhìn thấu.

Không ngờ Thành Quyết vừa nghe là phát hiện ra lời nói dối, Bùi Giác hơi sửng sốt, vẻ mặt đờ ra.

Trong đầu của cậu ta rỗng tuếch, bỗng chốc không biết nên phản ứng thế nào.

“Tôi chỉ nói một lần, tôi ghét nhất là có người nói dối tôi.” Thành Quyết không nhanh không chậm nói: “Cho nên, trong điện thoại, cậu ta đã nói gì với cậu?”

Bùi Giác kiên quyết không tiết lộ nửa lời về thân phận của Kiều Bất Quy.

Hoặc là nói, không muốn để Thành Quyết biết.

“Anh ta… Anh ta không nói gì cả!” Bùi Giác kiên định nói: “Là tự em muốn xóa bức ảnh đó!”

Thành Quyết cười nhạt.

“Cậu ta chính là người trong hình.” Là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn: “Người mà tôi muốn tìm, là cậu ta.”

“Kiều Bất Quy là Beta mà tôi yêu trước khi bị mất trí nhớ và kết hôn với cậu, tôi nói đúng chứ? Cậu út Bùi?”

Bùi Giác khϊếp sợ trợn to mắt.

Cậu ta trố mắt há miệng, bỗng chốc không thốt nên lời.

Cậu ta không ngờ tại sao Thành Quyết lại biết được.

Rõ ràng cậu ta đâu có nói gì!

Tại sao anh Thành vẫn biết?!

Bùi Giác kinh ngạc, bỗng chốc mất đi khả năng nói chuyện.

Biểu cảm khϊếp sợ của Bùi Giác đã thay cho câu trả lời.

Đáp án này hoàn toàn không cần phải kiểm chứng lại.

Nói cách khác, xem như về sau Kiều Bất Quy có ở trước mặt hắn bịa chuyện nói dối hay phủ nhận, đều không thể phủi sạch sự thật này.

Đã không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian thêm với Bùi Giác.

Thành Quyết liếc nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: “Sắp ba giờ sáng rồi, cậu út Bùi nên trở về nghỉ ngơi.”

Bùi Giác cắn môi, do dự nhìn Thành Quyết một cái, sau đó ngoan ngoãn xoay người rời đi.

Cậu ta có cần gọi điện cho Kiều Bất Quy không?

Bùi Giác nghĩ thầm trong bụng.

Bùi Giác chậm rãi đi tới cửa phòng, khi chuẩn bị kéo cửa bước ra, lúc này bỗng nghe Thành Quyết ở phía sau lên tiếng nói: “Bây giờ đã trễ, cậu út Bùi đừng gọi điện cho thư ký Kiều, quấy rầy giấc ngủ của người ta.”

Không ngờ Thành Quyết nhìn thấu được suy nghĩ của mình, Bùi Giác giật mình thon thót, sau lưng lạnh toát.

Cậu ta ngoãn ngoãn đáp: “Dạ…”

Khi Bùi Giác quay về phòng của mình, cậu ta run rẩy leo lên giường nằm xuống, nghĩ bụng chắc sẽ không có chuyện gì đâu…

Anh Thành chắc sẽ không ly dị với cậu đâu…

Bùi Giác cắn môi, tự an ủi mình.



Bên kia.

Kiều Bất Quy đang ngủ bỗng choàng tỉnh lại.

Cậu giật mình ngồi bật dậy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, trong lòng vẫn chưa ngớt cơn sợ hãi.

Chuyện gì thế này?

Cậu hoang mang không hiểu gì.



Trở lại chỗ của Thành Quyết.

Sau khi Bùi Giác rời khỏi, Thành Quyết lại mở khóa điện thoại, rồi nhìn bức ảnh duy nhất trong đó một hồi lâu.

Thành Quyết giống như bị bấm nút tạm dừng, trở thành một pho tượng.

Trong phòng vừa yên tĩnh vừa ngột ngạt.

Yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập.

Qua một hồi lâu sau, Thành Quyết bỗng bật cười ra tiếng rất trầm.

Vị thư ký mới này của hắn… Từ đầu đến cuối đều luôn nói dối gạt hắn, chưa từng có một câu nào là thật.

Đúng là châm chọc biết bao.

Hắn cứ nghĩ người duy nhất tuyệt đối không bao giờ nói dối hắn, chính là vị thư ký mới này.

Người yêu cũ của Kiều Bất Quy vốn chẳng phải là Bùi Thiểu Khuynh, mà là chính hắn.

Nhưng đối phương lại hoàn toàn phủ nhận, không chịu hé lộ nửa lời.

Thậm chí vì nói dối qua mặt mà tình nguyện để Bùi Thiểu Khuynh hôn mình.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Thành Quyết cảm thấy chua xót và muốn rơi lệ.

Hắn cảm thấy khổ sở không nói nên lời.

===Hết chương 44===

Chúc mừng trí thông minh của bạn Thành đã log in =))))))