- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mất Trí Nhớ
- Chương 36: Tôi không phải là ai cả
Mất Trí Nhớ
Chương 36: Tôi không phải là ai cả
Chức vị thư ký bên cạnh Thành Quyết thật sự đã để trống quá lâu.
Mặc dù hắn không biết năng lực làm việc của thư ký mới này như thế nào, hơn nữa còn vừa mới nhận chức chưa tới nửa ngày, mặc dù vậy, buổi chiều trước khi tan làm đã đặt chỗ trước trong khách sạn để bàn chuyện làm ăn, Thành Quyết dứt khoát mang theo thư ký mới của mình.
Dù sao đi nữa, bên cạnh có một thư ký đi theo cũng đỡ việc hơn lúc trước chỉ có một mình hắn đi.
Trên đường đến khách sạn, Thành Quyết đưa nội dung hợp tác lần này cho Kiều Bất Quy xem qua.
“Vị sếp Mục này luôn là đối tượng hợp tác của Thịnh Danh.”
“Đã hợp tác với Thịnh Danh nhiều năm.”
“Tính tình của anh ta hiền lành, không có chuyện kiêng kỵ gì.’
“Đến lúc đó, cậu đi theo bên cạnh tôi, ghi chép tỉ mỉ từng nội dung bàn bạc công việc của chúng tôi.”
Thành Quyên trầm giọng dặn dò.
Kiều Bất Quy nhìn tài liệu công việc trong tay mình, bình tĩnh lên tiếng đáp lại.
Tốc độ xe chậm dần.
Đến khách sạn.
Bảo vệ khách sạn vội vàng đi tới, cung kính mở cửa xe cho Thành Quyết và Kiều Bất Quy.
Thành Quyết sải chân dài của mình bước xuống xe.
Kiều Bất Quy cầm cặp táp im lặng theo sau.
Sau khi Thành Quyết xuống xe, đúng lúc gặp đối tác làm ăn cũng đang mở cửa xe bước xuống.
Sếp Mục thấy Thành Quyết, liền tươi cười đi tới chào đón.
“Sếp Thành, thật trùng hợp.”
Sếp Mục chào hỏi Thành Quyết xong, tầm mắt lơ đãng nhìn Kiều Bất Quy đi theo sau lưng Thành Quyết.
Hắn bỗng chốc sửng sốt.
Hắn cảm thấy đối phương trông quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó.
Thành Quyết thấy sếp Mục nhìn người sau lưng mình, liền chủ động bước tới lên tiếng giới thiệu.
“Đây là thư ký mới của tôi, Kiều Bất Quy.”
Sếp Mục chăm chú nhìn vị ‘Kiều Bất Quy’ này trong chốc lát, bỗng trong đầu lóe lên một tia sáng, sực nhớ ra đây là ai.
Đối phương đã từng một lần đến đưa tài liệu cho Thành Quyết.
Khi đó đúng lúc hắn cũng có mặt.
Mặc dù chỉ là tình cờ chạm mặt, nhưng tới bây giờ hắn vẫn còn chun chút ấn tượng.
“Đây… Đây không phải là—”
Mặc dù vẻ mặt đã thay đổi, kiểu tóc cũng thay đổi, khí chất cũng thay đổi theo… Nhưng hắn không hề nhận nhầm dung mạo đó.
Kiều Bất Quy thong thả đi tới.
Cậu mang theo ánh mắt tối om đưa tay ra, cung kính nói: “Xin chào, rất hân hạnh gặp ngài lần đầu.”
Sếp Mục khẽ khựng lại.
Hắn nhìn bộ dáng bình tĩnh vững vàng của Beta trước mắt, mới nãy còn xác định câu trả lời, bây giờ không khỏi cảm thấy phân vân.
Lần đầu gặp mặt…?
Không lẽ hắn đã nhận lầm người?
Sếp Mục nhìn dáng vẻ hoàn toàn khác trước kia của đối phương, thầm nghi ngờ trong bụng.
Nhìn tương tác của sếp Mục và thư ký mới của mình, Thành Quyết nghi ngờ nhíu mày.
Ánh mắt trở nên quái dị của hắn nhìn sang Kiều Bất Quy tỏ vẻ ung dung bình tĩnh bên cạnh.
“Anh biết cậu ta?” Thành Quyết lên tiếng hỏi.
“Vị thư ký mới này của sếp Thành trông khá giống một Beta mà tôi đã từng gặp.” Sếp Mục cười nói: “Có điều nếu cậu ấy nói là lần đầu gặp mặt, vậy là tôi đã nhận nhầm.”
“Thế à?” Thành Quyết nửa tin nửa ngờ.
“Vẻ ngoài thư ký mới của ngài chệnh lệch quá lớn với Beta tôi đã gặp, chắc là tôi nhầm thật.”
Nghe vậy, Thành Quyết mới thôi nhìn Kiều Bất Quy với ánh mắt chứa đầy nghi ngờ.
Bỏ qua hoài nghi.
Đề tài cũng theo đó bỏ qua.
Bốn người cùng nhau đi vào đại sảnh khách sạn.
Bởi vì là đối tác lâu năm nên quá trình bàn bạc rất suôn sẻ.
Vốn là cần ba ngày để xác định lại các điều khoản trong hợp đồng, nhưng chưa tới bốn tiếng đã xong xuôi hoàn tất.
Quyết định hợp đồng xong, sếp Mục cầm lấy đưa cho thư ký Alpha ngồi sau lưng mình.
Tầm mắt của hắn lại lơ đãng nhìn sang Kiều Bất Quy đang yên tĩnh ngồi sau lưng Thành Quyết.
Hắn không khỏi nhớ đến Beta từng tới đưa tài liệu cho Thành Quyết.
Một Beta có thể mang tài liệu từ nhà đến cho Thành Quyết, và còn là tài liệu cơ mật, hiển nhiên là có mối quan hệ không bình thường với Thành Quyết.
“Phải rồi, sếp Thành này.” Sếp Mục đột nhiên hỏi.
Thành Quyết nghe tiếng ngẩng đầu.
Hắn nhướng mày, chờ đối phương lên tiếng.
“Người lúc trước đưa tài liệu cho anh…”
Nói được nửa câu, sếp Mục đột nhiên dừng lại.
“A, xin lỗi.” Sếp Mục áy náy cười nói: “Tôi quên, sếp Thành bị mất trí nhớ, cũng đã kết hôn rồi.”
“Cái gì?” Thành Quyết nhíu mày.
“Không có gì.” Sếp Mục cười ha hả, nói: “Cứ xem tôi đang nói lảm nhảm đi.”
Bây giờ sếp Thành và cậu út của nhà họ Bùi đã kết hôn, hắn cũng không cần nhắc đến bạn trai cũ ở trước mặt Thành Quyết, kẻo không thỏa đáng.
Sếp Mục nghĩ vậy trong đầu.
Mặc dù chưa tới bốn giờ mà đã bàn xong hợp đồng, nhưng đến khi công việc chân chính kết thúc đã hơn chín rưỡi tối.
Bên ngoài đại sảnh của khách sạn, sếp Mục lại mỉm cười tỏ vẻ áy náy với Thành Quyết.
“Xin lỗi sếp Thành, vợ quản nghiêm không thể về muộn, nên không thể mời sếp Thành ăn tối.”
“Không cần.” Thành Quyết lạnh nhạt đáp.
Chào tạm biệt xong, hai người tách ra dẫn thư ký của mình trở về xe.
Sau khi lên xe, Thành Quyết hơi buồn ngủ nên nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Năng lực làm việc của cậu không tệ.” Thành Quyết đột nhiên nói.
Vì Thành Quyết bất thình lình lên tiếng nên Kiều Bất Quy hơi phản ứng chậm, nhưng rất nhanh đáp lại.
Cậu bình tĩnh không sợ hãi nói: “Cảm ơn sếp Thành đã khen ngợi.”
Tài xế ngồi phía trước thận trọng lên tiếng hỏi.
“Thưa sếp, xin hỏi bây giờ về lại công ty, hay là…”
“Về nhà.”
Tài xế cung kính đáp một tiếng, sau đó lái xe đến nơi cần đến.
Chiếc xe thuận lợi chạy bon bon trên đường.
Bên trong xe yên tĩnh không tiếng động.
Bất chợt, Thành Quyết lại lên tiếng hỏi.
“Cậu và sếp Mục kia, có thật là mới gặp nhau lần đầu?”
“Ừm.” Kiều Bất Quy thong thả đáp lại.
Thành Quyết nghe đối giọng điệu bình thản của phương có vẻ không phải nói dối, sau đó không hỏi tiếp nữa.
Một giờ sau, căn biệt thự sang trọng dần xuất hiện trong tầm mắt.
Tốc độ xe thả chậm dần.
Cửa sắt lớn bên ngoài tự động chầm chậm mở ra, chiếc xe đen xa xỉ chạy vào tầng hầm để xe trong biệt thự.
Sau khi xe dừng trong tầng hầm, Thành Quyết mở cửa xuống xe.
Kiều Bất Quy xuống xe, sau đó đứng tại chỗ, trên mặt tỏ vẻ chần chờ.
Thành Quyết không nghe thấy tiếng bước chân đi theo sau, nghi ngờ quay đầu lại.
“Cậu đứng đó làm gì?” Thành Quyết lạnh lùng nói: “Trong phòng sách có tài liệu cần giao cho cậu, cậu đem về nhà đọc trước để làm quen.”
Kiều Bất Quy im lặng, nhẹ nhàng nhấc chân đuổi theo.
Bên kia.
Bùi Giác nghe thấy tiếng xe về của Thành Quyết, vừa mặc áo ngủ xong lập tức lăn dậy khỏi giường, sau đó nhanh chóng xỏ dép chạy tới cửa chính, chuẩn bị nghênh đón Thành Quyết.
Làm một tiểu kiều thê, biết chồng đẹp trai về nhà, sao có thể không chạy ra nghênh đón chứ?
Bùi Giác thầm thẹn thùng suy nghĩ, sau đó mặc bộ áo ngủ và đôi dép dễ thương, đứng đợi trước cửa.
Cậu ta vừa đợi vừa tỏ vẻ ngóng trông.
Không chờ bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vững vàng.
Người làm vội vàng tiến tới mở cửa cho Thành Quyết.
Thân ảnh cao lớn tuấn mỹ của Thành Quyết xuất hiện trong tầm mắt của Bùi Giác.
Đồng thời.
Xuất hiện trong tầm mắt của Bùi Giác còn có một bóng người lẫn dung mạo bình thường của một Beta.
…Beta?
…Kẻ đó là ai?
Bùi Giác lấy làm lạ nhìn sang Kiều Bất Quy.
Người đi sau lạnh nhạt đối diện với cậu ta.
Đây là lần đầu tiên Kiều Bất Quy được diện kiến cậu út của nhà họ Bùi.
Không hổ là Omega trội.
Dung mạo đẹp đẽ đến mức hút hồn người.
—Cũng chỉ có Omega trội như vậy, mới có thể xứng đôi với Alpha trội như Thành Quyết.
Vừa nhìn thấy Kiều Bất Quy, Bùi Giác lập tức nhớ tới Beta mặt dày vô liêm sỉ đeo bám Thành Quyết trong lời đồn.
Bùi Giác cảm thấy nguy cơ ngập tràn.
“Anh, anh là ai?!” Bùi Giác lớn tiếng hỏi.
Kiều Bất Quy lạnh nhạt đáp: “Thư ký.”
Thành Quyết đứng một bên thấy Bùi Giác còn ở đây, lập tức không nhịn được nhíu chặt mày.
“Sao cậu còn ở đây?”
Bùi Giác còn định lên tiếng chất vất Kiều Bất Quy thêm lần nữa, không khỏi nghẹn lại.
Dáng vẻ vυ" cả lấp miệng em hồi nãy lập tức biến mất.
“Em… Em chỉ muốn ở lại đây…” Bùi Giác ngước mắt nhìn Thành Quyết, làm ra vẻ nũng nịu đáng yêu, sau đó còn cố ý ở trước mặt Kiều Bất Quy kêu lên: “Chồng ơi…”
Nghe chữ chồng trong miệng Bùi Giác nói ra, Thành Quyết lập tức nhíu mày tỏ vẻ chán ghét.
“Đừng gọi tôi như vậy.” Thành Quyết không khỏi nổi da gà: “Ghê chết.”
Bùi Giác ngoan ngoãn im miệng.
Công việc vốn đã bận rộn ngập đầu, Thành Quyết cũng không còn tinh lực sau khi về nhà còn phải ứng phó với Bùi Giác, lãng phí thời gian nghỉ ngơi.
Hắn liếc Bùi Giác một cách chán ghét cực độ.
Thôi.
Thành Quyết vốn đã chán ghét thầm nghĩ: Chỉ cần đối phương thức thời không quấy rầy hắn, hắn xem như trong nhà có thêm một người vô hình.
Thành Quyết lạnh lùng liếc Bùi Giác, nhấc chân định rời khỏi chỗ này, nhưng chợt nhớ ra gì đó mà lên tiếng.
“Đeo vòng ngăn chặn pheromone lên.”
“Nhưng… Ở đây đâu phải nơi công cộng đâu…” Cậu ta hơi sửng sốt, lí nhí nói.
“Tôi không thích.” Thành Quyết lạnh lùng nói.
Bùi Giác vâng một tiếng cho có.
Thành Quyết không muốn tốn thời gian thêm với Bùi Giác, lập tức nhấc chân rời đi, đồng thời không quay đầu lại ném ra một câu.
“Đi theo nhận lấy tài liệu.”
Kiều Bất Quy yên lặng đi theo.
Khi đi ngang qua người Bùi Giác, chỉ nghe Bùi Giác không kiềm lòng được nhỏ tiếng cảnh cáo: “Không cho phép có ý đồ với chồng tôi!”
Bước chân của Kiều Bất Quy hơi chậm lại, sau đó vô cảm tiếp tục đi theo Thành Quyết.
Sau khi nhận tài liệu, Thành Quyết dặn tài xế đưa cậu về nhà.
Tài xế tuân lệnh làm theo.
Bên trong xe, tài xế cung kính hỏi vị thư ký mới của sếp Thành địa chỉ nhà.
Kiều Bất Quy hỏi gì đáp nấy.
Tài xế nghe đối phương nói ra địa chỉ nhà, không khỏi trợn to mắt kinh ngạc.
Lúc trước anh ta cảm thấy quen mắt, cũng chẳng phải là ảo giác gì—
Đối phương thật sự chính là—
“Ngài, ngài là—”
“Tôi không phải là ai cả.” Kiều Bất Quy lạnh nhạt nhìn đối phương, lên tiếng cảnh cáo: “Có những lời nên nói, có những lời không nên nói, anh hẳn là biết rõ.”
Tài xế nghe vậy, thầm lộp bộp giật mình trong lòng, sau đó im re không nói gì nữa.
===Hết chương 36===
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mất Trí Nhớ
- Chương 36: Tôi không phải là ai cả