- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mất Trí Nhớ
- Chương 35: Tôi không nhận nhầm người, anh chính là—
Mất Trí Nhớ
Chương 35: Tôi không nhận nhầm người, anh chính là—
“Thưa cậu Kiều Bất Quy.” Thành Quyết bị nghẹn hồi lâu, hai tay đan vào nhau, thay đổi tư thế ngồi nghiêm túc hẳn lên.
“Mời nói.” Kiều Thượng Ngu, không, bây giờ nên gọi là Kiều Bất Quy.
Kiều Bất Quy đứng trước bàn làm việc của Thành Quyết, lễ phép đáp lại.
“Cậu thế này… Là không tìm được đối tượng đâu.” Thành Quyết nói khéo.
Kiều Bất Quy đứng bất động tại chỗ, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
“Ngài không cần phải lo lắng.” Cậu lạnh nhạt nói: “Dù sao cũng không phải là ngài.”
Cậu nói xong, giống như nghĩ tới chuyện gì đó.
“À, xin lỗi, tôi quên mất.” Cậu tỏ vẻ vô cùng áy náy, nói: “Ngài là người đã có gia đình.”
Không biết vì sao, khi nghe từ trong miệng Kiều Bất Quy nói ra, Thành Quyết cảm thấy câu ‘người đã có gia đình’ cực kỳ châm chọc và chói tai.
Khiến tâm trạng hắn bức bối khó chịu.
Mặc dù hắn đã kết hôn với Bùi Giác, nhưng trong nhận thức của Thành Quyết chưa từng có cụm từ ‘người đã có gia đình’ này.
Mặc dù sự thật đúng là vậy.
Hắn đúng như lời Kiều Bất Quy nói, là người đã có gia đình.
Mặc dù đang trong tình trạng đã kết hôn, nhưng cuộc sống hiện tại của hắn vẫn không khác gì tình trạng độc thân như lúc trước.
Lúc này nghe chính miệng Kiều Bất Quy nói ra, trên trán Thành Quyết không khỏi nổi gân xanh.
Hắn đột nhiên thầm cảm ơn sâu sắc trong lòng, vị thư ký mới này của hắn là người không thích nói nhiều.
“Tôi mong đợi không biết sau này cậu Kiều đây sẽ tìm được một đối tượng như thế nào.” Thành Quyết thong thả nói: “Đến khi cậu Kiều tổ chức hôn lễ, nhất định phải mời tôi đến dự.”
Kiều Bất Quy nghe Thành Quyết nói như vậy, không khỏi nhìn hắn một cái thật sâu.
Ánh mắt của cậu vừa sâu hoắm vừa nặng nề.
Thành Quyết thấy đối phương không trả lời ngay, hơi nhướng mày.
“Kiều Bất Quy?” Thành Quyết lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này Kiều Bất Quy mới nhàn nhạt lên tiếng: “Cảm ơn sếp Thành đã nể mặt.”
“Đừng khách khí.”
Bạn trai cũ mất trí nhớ muốn đến dự hôn lễ năm sau của cậu…
Đây là tình cảnh buồn cười cỡ nào chứ.
Buồn cười đến nỗi Kiều Bất Quy đứng đó không nhịn được mà nhếch môi.
Nhưng môi thì nhếch mà ánh mắt lại không hề có ý cười.
Bỏ qua đề tài, Thành Quyết lại tập trung vào tờ sơ yếu lí lịch trên tay mình.
Thành Quyết nhìn nội dung sơ yếu lí lịch, thấy phần đánh giá vô cùng cao của sếp cũ dành cho Kiều Bất Quy, không khỏi nhướng mày tỏ ra ngạc nhiên, nói: “ Thật không ngờ, tính tình của cậu như vậy mà sếp cũ lại rất thưởng thức cậu, cho cậu bài đánh giá cao như vậy. ‘Toàn bộ Alpha và Omega trong bộ ngành đều không giỏi bằng cậu’…”
Kiều Bất Quy lạnh nhạt đáp ừ một tiếng.
Thành Quyết nhìn bộ dáng lãnh đạm của Beta trước mắt, thuận miệng nói: “Ở trước mặt sếp cũ của mình, cậu cũng như thế à?”
“Không phải.” Kiều Bất Quy đáp: “Sếp ấy không nói nhiều như anh.”
Thành Quyết: “…”
Bầu không khí trong phòng làm việc bỗng chốc trở nên lạnh lẽo và nặng nề.
Thành Quyết đột nhiên cảm thấy trong phòng làm việc của hắn, cần thiết bổ sung thêm một lọ thuốc trợ tim.
Hắn sợ một ngày nào đó sẽ bị thư ký mới này chọc tức đến đau tim.
Mà kỳ lạ hơn là, thư ký mới này của hắn mặc dù nói chuyện gây bực mình, nhưng hắn lại không cảm thấy cậu đáng ghét.
Hắn nghĩ thầm đầu óc của mình chắc chắn có vấn đề.
Nếu tiếp tục hỏi nữa không chừng sẽ đổ bệnh tim mất.
Năng lực làm việc rốt cuộc thế nào, có thật là xuất sắc hơn cả Alpha và Omega không, bây giờ Kiều Bất Quy đã nhận chức ở tập đoàn Thịnh Danh, chờ thêm hai ngày nữa là biết ngay thôi.
Bây giờ có hỏi nhiều thêm trong khi sơ yếu lí lịch có sẵn đây, thì chỉ lãng phí thời gian.
Thành Quyết tiện tay ném sơ yếu lí lịch của Kiều Bất Quy qua một bên.
“Chỗ làm việc của cậu ở ngay bên ngoài văn phòng tôi, lúc nãy cậu đến đây hẳn là đã thấy, bên tay trái văn phòng tôi có một bàn làm việc, sau này nơi đó chính là chỗ làm việc của cậu.”
“Ừ.”
“Chờ lát nữa tôi sẽ kêu giám đốc nhân sự tới, dẫn cậu đi làm quen với các bộ ngành trong công ty.”
“Được, sếp Thành.”
“Còn một chuyện cuối cùng, cũng là chuyện tôi ghét nhất.” Giọng nói của Thành Quyết đột nhiên trầm xuống.
Kiều Bất Quy ngước mắt, lẳng lặng đối mặt với Thành Quyết.
Trên mặt cậu vô cảm trấn định.
“Tôi ghét nhất, là có người nói dối tôi.” Thành Quyết lạnh lùng nói: “Thư ký cũ đã rời đi như vậy.”
Kiều Bất Quy không nói gì.
“Có điều…” Nhớ tới hai lần trước cộng thêm buổi nói chuyện chung với đối phương hôm nay, chỉ nghe Thành Quyết nói với giọng điệu chắc chắn: “Với tính tình của cậu, chắc hẳn cậu sẽ khinh thường nói dối trước mặt tôi.”
Beta đứng phía đối diện nghe vậy, không kiềm được lại nhìn vị cấp trên mới trước mặt này một cái thật sâu.
Cậu vẫn không lên tiếng đáp lại.
“Tôi còn việc phải làm, cậu có thể trở về vị trí của mình.”
“Ừm.”
Kiều Bất Quy đáp lại, sau đó ôm thùng đồ trong tay yên tĩnh rời khỏi văn phòng của Thành Quyết.
Từ văn phòng đi ra, theo vị trí trong lời nói của Thành Quyết, Kiều Bất Quy tìm tới chỗ làm việc của mình.
Chỗ làm việc vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Tài liệu trong ngăn kéo đều được chia theo từng loại folder khác màu, và sắp xếp một cách chỉnh tề.
Chắc chẳn thư ký tiền nhiệm là một người rất chỉnh chu gọn gàng.
Trên bàn làm việc để một điện thoại bàn cố định màu đen.
Đường dây kết nối với điện thoại này, không ngoài dự đoán thì chính là văn phòng của Thành Quyết.
Kiều Bất Quy im lặng quan sát một vòng chỗ làm việc mới của mình, sau đó nhẹ nhàng đặt thùng đồ của mình xuống rồi bắt đầu dọn dẹp.
Nửa tiếng sau, một Omega đeo vòng cổ ngăn chặn pheromone và thẻ nhân viên hấp tấp đạp giày cao gót vào thang máy lên tầng 41, sau đó bước nhanh tới chỗ làm việc của cậu.
Đó là một người phụ nữ có mái tóc dài xoăn quyến rũ, khi thấy bóng người của Kiều Bất Quy, tầm mắt của cô lập tức bị hấp dẫn bởi cái cổ trống rỗng của cậu.
Không có vòng cổ ngăn chặn pheromone.
Nói cách khác.
—Là một Beta!
Đôi mắt của người phụ nữ trợn tròn ngạc nhiên, sau đó theo bản năng nhấc tay che miệng lại.
“Anh là Beta?”
Kiều Bất Quy nghe thấy người phụ nữ trước mặt lên tiếng, đôi mắt đen u ám của cậu khẽ liếc sang, sau đó nhìn vào thẻ nhân viên trước ngực của cô.
Giám đốc nhân sự: Sở Tiêu.
Kiều Thượng Ngu dời mắt về, lạnh nhạt đáp một tiếng.
“Nhưng sếp Thành luôn ghét Beta mà nhỉ?” Ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên của người phụ nữ đảo quanh toàn thân Kiều Bất Quy, quan sát cậu một cách tỉ mỉ, muốn xem xem trên người cậu có gì đặc biệt.
Ngược lại càng nhìn càng thấy bình thường.
Khuôn mặt bình thường, khí chất… Chẳng có gì đặc biệt.
“À, vậy sao.” Cậu tẻ nhạt đáp.
Nghe thấy câu nói vừa rồi của Beta, Sở Tiêu giờ mới nhận ra chỗ đặc biệt của đối phương.
Ổn định!
Không giống như các Beta khác, khi tới ứng cử mà nghe được câu nói cấp trên rất ghét Beta của cô, liền không khỏi nhao nhao hỏi nguyên nhân tại sao.
Nhưng Beta này thì không.
Thậm chí chẳng có chút phản ứng nào.
Sau khi get được điểm đặc biệt của đối phương, Sở Tiêu lại tò mò hỏi tiếp: “Anh làm thế nào mà vượt qua ải của sếp Thành vậy? Lúc trước anh ấy phỏng vấn rất nhiều Alpha và Omega tài cao, nhưng đều đánh trượt hết, sao lần này lại chọn trúng anh?”
“Không biết.” Cậu lạnh lùng nói.
“Bộ anh không tò mò tại sao sếp Thành lại chọn một mình anh à?” Sở Tiêu lấy làm lạ hỏi.
“Không tò mò, không hứng thú.” Beta trả lời vô cùng quả quyết.
Nghe vậy, Sở Tiêu buồn thiu ngậm miệng lại.
Mặc dù đối phương hoàn toàn không hiếu kỳ, nhưng bây giờ cô đã nhận ra tại sao sếp Thành lại chọn người này làm thư ký.
Ổn trọng, ít lời, và không tò mò.
Những đặc điểm này mà đều quy tụ trên người một Beta, thì rất hiếm.
Sau khi hiểu rõ tại sao đối phương được chọn làm thư ký, Sở Tiêu mới chân chính đưa tay ra.
“Sở Tiêu, giám đốc bộ phận nhân sự.”
“Kiều Bất Quy.”
Kiều Bất Quy đưa tay tới xã giao bắt lại.
“Cậu đã sắp xếp đồ đạc xong rồi?”
“Ừ.”
“Vậy đi thôi, tôi dẫn cậu đến làm quen với các bộ ngành trong công ty.” Sở Tiêu cười ha hả: “Thuận tiện để dọa những người khác khϊếp sợ một tí, thư ký mới của sếp Thành thế mà là một Beta.”
Kiều Bất Quy thờ ơ đi theo.
Giống như đi cưỡi ngựa xem hoa, Sở Tiêu dẫn cậu đi tham quan các bộ ngành làm việc trong công ty.
Đúng như cô đã dự đoán.
Sau khi các nhân viên biết thư ký mới của sếp là một Beta, ai ai cũng đều lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ lẫn khó tin.
Bởi vì toàn bộ nhân viên trong công ty đều biết, từ trước đến nay sếp Thành của họ cực kỳ chán ghét Beta.
Chuyện này không ai là không biết cả.
Sở Tiêu dẫn Kiều Bất Quy đi lòng vòng tham quan một hồi, cuối cùng chỉ còn lại bộ phận marketing.
“Nơi này là bộ phận marketing của Thịnh Danh.” Sở Tiêu hơi né người ra, giới thiệu cho Kiều Bất Quy.
Một Alpha đeo vòng cổ ngăn chặn pheromone đi tới, đưa tay ra muốn bắt tay với Kiều Bất Quy.
“Trình Dã Vi, đã làm việc cho Thịnh Danh được ba năm.”
“Kiều Bất Quy.”
Kiều Bất Quy nhẹ nhàng đưa tay tới bắt tay.
Hai tay bắt nhau sau một giây liền buông ra.
Sau đó Trình Dã Vi đứng tại chỗ chờ câu hỏi của Kiều Bất Quy.
Nhưng sau đó… Không có sau đó.
Trình Dã Vi cũng vì thế mà tỏ ra ngơ ngác.
Sở Tiêu cười ha hả một tiếng, giải thích rõ: “Lão Trình, anh ấy nói ít.”
Vì có thể làm rõ trình độ ít nói của Kiều Bất Quy, Sở Tiêu lại tặng thêm một câu.
“Còn ít nói hơn cả sếp Thành.”
Sở Tiêu vừa nói ra lời này, Trình Dã Vi cũng không khỏi kinh ngạc há to miệng nhìn Kiều Bất Quy.
Còn nói ít hơn cả sếp Thành… Đúng là chuyện khiến người ta khó tin nổi.
Ba người đứng trước bộ phận marketing ‘hòa thuận’ nói chuyện.
Mà bên trong văn phòng marketing, có một nhân viên nữ giống như nhận ra thân phận của Kiều Bất Quy, ánh mắt mang theo kinh ngạc tột độ nhìn bóng lưng của cậu, miệng há to hít một hơi thật sâu.
Đó… Đó không phải là…
Công ty rất lớn, mặc dù giữa các bộ ngành đều có thang máy nhưng khi Sở Tiêu đưa Kiều Bất Quy đi tham quan hết các bộ ngành thì đã tới giờ nghỉ trưa.
Đến giờ cơm trưa, lúc này Sở Tiêu giống như mới sực nhớ ra điều gì, cô lập tức lấy ra một cái thẻ cơm trong túi.
“Cầm lấy, đây là thẻ cơm tôi đã chuẩn bị sẵn cho anh.” Sở Tiêu đưa tấm thẻ cho Kiều Bất Quy: “Tôi đoán sau khi tham quan xong tất cả bộ ngành trong công ty sẽ đến giờ cơm trưa, cho nên đã chuẩn bị sẵn cho anh trước. Có điều sau này anh phải tự đến tầng hai đóng tiền cơm nhé.”
Kiều Bất Quy nói cảm ơn, sau đó đơ mặt nhận lấy thẻ cơm.
Sau đó, Sở Tiêu dẫn Kiều Bất Quy đến phòng ăn của công ty.
“Bên kia là chỗ lấy khay cơm, kế bên là chỗ quẹt thẻ tính tiền cơm.” Đứng trong phòng ăn, Sở Tiêu nhiệt tình giới thiệu: “Ăn xong cử để khay cơm tại chỗ là được, sẽ có người tới dọn, để tôi nghĩ thêm chút… Hình như không còn chuyện cần phải dặn dò.”
“Tôi đã hoàn thành xong công việc.” Sở Tiêu nói liên tục: “Tôi phải về xử lý công việc tồn đọng hồi nãy đến giờ. Thư ký Kiều ăn cơm xong có thể nghỉ ngơi một lát, hai giờ rưỡi chiều là bắt đầu làm việc.”
Kiều Bất Quy lại lên tiếng cảm ơn cô.
Sở Tiêu xoay người rời đi.
Cậu nhấc chân đi đến phòng vệ sinh cách đó không xa, im lặng rửa tay và rửa mặt.
Đứng trước gương soi ở bồn rửa, Kiều Bất Quy im lặng ngước mặt nhìn bản thân trong gương.
Không có chút tức giận nào.
Cậu thong thả lau khô tay, khi đang bước ra khỏi phòng vệ sinh thì quẹt phải một Omega có vóc dáng nhỏ.
Omega kia đυ.ng trúng cậu thì không khỏi sửng sốt.
Sau đó, cô nhìn Kiều Bất Quy với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Anh… Anh không phải là…”
Có một lần đang đi trên đường, cô đã vô tình nhìn thấy sếp Thành và thư ký Kiều ở bên nhau.
Bởi vì không ngờ đối tượng yêu đương của sếp Thành lại là một Beta, nên dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng vị Beta kia cũng đủ để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.
Huống chi trí nhớ của cô rất tốt.
Cho dù bây giờ vị Beta này đã thay đổi kiểu tóc, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt, nhưng chỉ cần nhìn một cái là cô nhận ra ngay.
Kiều Bất Quy thấy đối phương tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cậu dừng chân lại, quay đầu nhìn sang người phụ nữ kia với ánh mắt u ám.
Cậu lạnh lùng nói: “Thưa cô, cô nhận nhầm người.”
Omega vốn còn chưa chắc chắn, nhưng khi nghe Kiều Bất Quy nói như vậy, cô lập tức xác định câu trả lời.
“Không!” Cô nói bằng giọng kiên định: “Tôi không nhận nhầm người, rõ ràng anh là—”
“Cô muốn bị mất việc?” Kiều Bất Quy nhẹ nhàng lên tiếng cắt ngang lời cô: “Tôi tin tưởng bà Hác tôn quý kia, đã cảnh cáo các cô cái gì.”
Vẻ mặt của Omega lập tức cứng đờ, đồng thời ngậm miệng lại.
Cô nhớ ra rồi.
Mẹ của sếp Thành, quý bà Hác tôn kính kia, đã ra lệnh cấm với tất cả nhân viên trong công ty.
—Không được ở trước mặt sếp Thành nhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến quá khứ của hắn.
Tất nhiên là sếp Thành cũng hoàn toàn không biết cái lệnh cấm này.
Nhưng cũng có nhân viên không biết chuyện riêng của sếp mình, dù không có lệnh cấm của bà Hác, bọn họ cũng không biết nói gì trước mặt sếp mình.
Nhưng cô lại biết.
Biết đối tượng yêu đương trước kia của sếp Thành, là một Beta.
Bởi vì chuyện này đã trôi qua lâu, huống chi các đồng nghiệp của cô cũng không biết chuyện liên quan trước kia của sếp Thành, cho nên cũng không để ý lời cảnh cáo này của bà Hác, bởi vì chẳng liên quan gì đến họ.
Do đó, làm cho cô cũng quên bẫng chuyện này.
Mà bây giờ, cô đã nhớ lại.
Sau lưng cô ướt đẫm mồ hôi.
“Xin, xin lỗi…” Omega cúi đầu, ấp úng nói: “Vâng, là tôi đã nhận nhầm người…”
“Đừng mắc sai lầm thêm lần nữa.”
Kiều Bất Quy lạnh nhạt liếc cô một cái, sau đó thong thả rời đi như thể chưa xảy ra chuyện gì.
===Hết chương 35===
Cá: Xem ra bạn Thành rất thích cắm flag cho mình
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mất Trí Nhớ
- Chương 35: Tôi không nhận nhầm người, anh chính là—