- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mất Trí Nhớ
- Chương 15: Hôn nhân thương mại
Mất Trí Nhớ
Chương 15: Hôn nhân thương mại
“À… Là như vậy sao…”
Giống như sợ Kiều Thượng Ngu đau lòng, mẹ Kiều nói xong câu này thì không hỏi tới nguyên nhân.
Mẹ Kiều ôn nhu cười nhẹ, lên tiếng an ủi cậu.
“Kiều Kiều nhà ta thông minh như vậy, không thể nào không có người thích được, chờ sau này sẽ gặp được thôi.”
Kiều Thượng Ngu dạ một tiếng, dưới lớp khẩu trang nở một nụ cười vô cùng gượng gạo.
Sau khi trải qua một loạt cú sốc, cậu bây giờ, đã không còn hứng thú với với chuyện yêu đương nữa.
Không biết lần sau được phép vào thăm là khi nào, mắt thấy thời gian thăm bệnh chỉ còn lại năm phút, Kiều Thượng Ngu dồn hết dũng khí, thử lên tiếng hỏi: “Mẹ ơi…”
“Hửm? Con muốn hỏi gì Kiều Kiều?”
“Con…” Cậu do dự, ngập ngừng mở miệng nói: “Chờ mẹ đi rồi… Con có thể đi theo mẹ được không? Nếu để mẹ một mình như vậy… Quá cô đơn.”
Kiều Thượng Ngu thử len lén nhìn vẻ mặt của mẹ Kiều.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của mẹ Kiều vừa nãy còn dịu dàng, tức khắc thay đổi sắc mặt.
“Kiều Thượng Ngu! Con đang nói linh tinh gì vậy!” Mẹ Kiều mở to hai mắt: “Ai cần con đi theo?!”
“Con…”
“Nếu còn nói những lời linh tinh này nữa, mẹ sẽ từ mặt con!”
Dứt lời, mẹ Kiều liền ho sặc sụa.
Cậu không ngờ phản ứng của mẹ lại dữ dội như vậy, trong nhất thời không kiềm chế sự hoảng hốt bối rối.
“Mẹ, con… Con chỉ là…”
Mẹ Kiều rơm rớm nước mắt, giọng nói trở lại hiền hòa như xưa.
“Kiều Kiều… Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, dù mẹ không còn ở đây, con nhất định phải sống… Có nghe không…”
Kiều Thượng Ngu không nói nên lời.
Lúc này, đèn cấp cứu ở đầu giường bệnh của mẹ Kiều bỗng sáng lên.
Cậu kinh hoảng, vội vàng nhấc chân chạy đi tìm bác sĩ.
Nhưng bác sĩ còn nhanh hơn cả cậu, khi cậu vừa mới xoay người lại thì bọn họ đã xông vào phòng bệnh.
“Tất cả người nhà lập tức ra ngoài!”
“Bây giờ bệnh nhân cần cấp cứu!”
Vì vậy Kiều Thượng Ngu không thể không đi theo những người nhà khác ra khỏi phòng ICU.
Hôm nay chỉ có một lần được phép vào thăm bệnh.
Còn lần sau vào khi nào thì cậu không biết.
Nhớ lại vẻ mặc kích động của mẹ Kiều trong phòng bệnh hồi nãy, ánh mắt của Kiều Thượng Ngu trống rỗng vô hồn, tinh thần hoảng hốt.
Đây không phải là chủ ý của cậu…
Kiều Thượng Ngu đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như thời gian ngừng trôi.
Bên cạnh là một Alpha cao lớn, người nhà của bệnh nhân khác cùng phòng ICU với mẹ Kiều, anh ta đột nhiên lên tiếng nói: “Anh bạn, chuyện mà cậu đang nghĩ, trước đây tôi đã từng trải qua.”
Bên tai bỗng vang lên một giọng nam xa lạ, Kiều Thượng Ngu kinh ngạc, ngẩng đầu quay sang nhìn đối phương.
Vẻ mặt cậu mờ mịt, không hiểu gì cả.
Đối phương cũng mặc bộ đồ bảo hộ màu xanh lam giống với Kiều Thượng Ngu, trên mặt đeo khẩu trang chuyên dụng.
Dưới lớp khẩu trang, Alpha lộ ra vẻ mặt tang thương nhìn thấu sự đời.
“Vợ tôi còn ba ngày có thể sống.” Alpha từ tốn nói: “Tôi không chỉ một lần nghĩ đến chuyện đợi cô ấy đi rồi, tôi sẽ đi cùng cô ấy. Nhưng cô ấy lại nói… Cho dù thế nào tôi cũng phải tiếp tục sống.”
Alpha nở nụ cười tự giễu.
Alpha nhìn Kiều Thượng Ngu, nói: “Cậu có biết cô ấy đã nói gì không?”
Kiều Thượng Ngu chầm chậm lắc đầu.
“Cô ấy nói, nếu tôi đi theo cô ấy, sau này đến ngày giỗ của cô ấy, ai sẽ đốt giấy tiền cho cô ấy? Đến lúc đó cô ấy ở dưới kia không có tiền xài thì phải làm sao?”
Kiều Thượng Ngu ngẩn ra.
Alpha nhấc tay vỗ vai Kiều Thượng Ngu, sau đó lưu loát móc trong túi áo ra một hộp thuốc lá, rút một điếu đưa cho cậu.
“Nếu cảm thấy trong lòng quá khổ sở… Thì hãy hút một điếu, hút xong sẽ không còn thấy khó chịu nữa.”
Kiều Thượng Ngu ngơ ngác, im lặng đưa tay nhận lấy.
Alpha đưa một điếu thuốc cho cậu xong, bản thân cũng rút ra một điếu, sau đó lại móc ra một cái bật lửa chuẩn bị châm thuốc.
Ngay lúc Alpha sắp sửa châm thuốc, một y tá cách đó không xa nhìn thấy, hai mắt trợn to.
“Trong bệnh viện không cho phép hút thuốc!”
Lúc này Alpha mới sực nhớ ra, rối rít xin lỗi, sau đó cất gói thuốc và bật lửa vào túi.
Alpha cất đồ xong liền xoay người rời đi, có lẽ là đi tìm chỗ có thể hút thuốc.
Kiều Thượng Ngu nhìn điếu thuốc lạ lẫm trong tay mình, thật lâu sau không nhúc nhích.
Cho tới bây giờ cậu đều không hút thuốc.
Không hút thuốc lá không uống rượu.
Tẻ nhạt không thú vị.
Giống như tính tình của cậu vậy.
Kiều Thượng Ngu đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu.
Nhớ lại những lời mà Alpha kia nói với cậu lúc nãy, cậu nhấc chân bước đi, lặng lẽ rời khỏi tòa cao ốc của bệnh viện.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Kiều Thượng Ngu ghé vào một cửa hàng gần đó mua một cái bật lửa.
Thử—
Cậu vụng về châm điếu thuốc, sau đó kẹp vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, non nớt lẫn vụng về hút sâu một hơi.
“Khục khục—”
Thuốc lá vừa cay vừa đắng, vừa hút một hớp thì đã bị sặc túi bụi.
Làn khói nicotin lượn lờ bay lên không trung rồi tản ra, cậu ngước nhìn bầu trời, lại im lặng hút thêm một hớp nữa.
Không biết có phải là ảo giác không.
Sau khi hút xong hớp thứ hai, cậu mơ hồ cảm thấy khổ sở trong lòng dường như vơi bớt phần nào.
Kiều Thượng Ngu cứ thế tiếp tục hút thêm hai, ba hớp nữa, trong đầu nhớ lại những lời Alpha kia nói. Anh ta nói đúng, cậu không thể chết được, cha đã đi rồi, nếu cậu cũng đi theo, đến ngày giỗ của mẹ… Ai tới đốt giấy tiền và tảo mộ cho mẹ?
…
Nhà họ Thành.
Từ sau khi xuất viện, Thành Quyết trở về nhà, lấy tốc độ nhanh nhất của mình làm quen lại với công việc, để có thể mau chóng thích nghi và quay về cương vị công tác.
Bởi vì công việc trong tay hắn tồn đọng rất nhiều, nếu còn tiếp tục trì trệ không xử lý, thư ký của hắn sẽ đệ đơn từ chức.
Đúng như miệng ngọc của bà Hác tôn quý đã nói, chỉ mới vẻn vẹn mấy ngày, Thành Quyết đã quen thuộc với hơn phân nửa công việc của mình.
Tin tưởng không đến mấy ngày nữa, Thành Quyết có thể hoàn toàn trở về công ty xử lý công việc.
Đối với cái tên Kiều Thượng Ngu này, giống như từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của Thành Quyết, vốn không hề mảy may tồn tại.
Buổi chiều năm giờ bốn mươi bảy phút, là thời gian ăn cơm của nhà họ Thành.
Trên bàn ăn bằng cẩm thạch đen rộng lớn, bà Hác ưu nhã ngồi trên ghế chủ vị, Thành Quyết và em gái ngồi đối diện nhau.
Bà Hác thong thả dùng bữa, tầm mắt bỗng lướt qua cái vòng ngăn chặn pheromone trên cổ của Thành Quyết.
Trên vòng lóe lên điểm sáng vàng mang tính nhắc nhở.
Ý bảo vị Alpha này sắp bước vào kỳ nhạy cảm.
Tín hiệu màu vàng là nhắc nhở trong vòng một tuần nữa là đến kỳ nhạy cảm.
Còn tín hiệu màu đỏ là báo động ngày mai chính là kỳ nhạy cảm của bạn.
Bà Hác ngước nhìn Thành Quyết, thản nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Thành Quyết, kỳ nhạy cảm của con sắp đến.”
Thành Quyết không ngẩng đầu, lạnh lùng đáp lại: “Đã biết.”
“Lần này vẫn là giải quyết bằng thuốc ức chế?” Bà Hác hỏi.
“Ừm.” Giọng nói vẫn lạnh nhạt không chút cảm xúc nào.
“Chẳng lẽ con định dùng thuốc ức chế mãi sao?” Bà Hác lên tiếng gặng hỏi: “Dùng thuốc ức chế không phải là biện pháp tốt, Alpha trội dùng thuốc ức chế trong thời gian dài sẽ dẫn đến tình trạng xấu, ví dụ như nổi điên mất kiểm soát tinh thần, không phải là chưa xảy ra tiền lệ này.”
Nghe đến đây, Thành Quyết mới chịu ngẩng đầu lên.
Hắn quay đầu nhìn mẹ mình duyên dáng sang trọng ngồi trên ghế chủ vị.
Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, nói thẳng ra đi.”
“Con phải tìm một Omega để kết hôn.” Bà Hác nói dứt khoát.
Ở phía đối diện Thành Quyết, Hác Kim Thiến nghe nói vậy liền ngẩng đầu, nhìn mẹ mình với ánh mắt vô cùng vi diệu.
Ngay sau đó, cô ta dời mắt nhìn sang Thành Quyết.
Cô ta nhíu mày nhìn anh trai mất trí nhớ của mình, bỗng chốc lộ ra vẻ mặt dồi dào hứng thú.
Bà Hác vừa nói xong, tức khắc Thành Quyết cau mày.
Đó là vẻ mặt cực kỳ không thích.
“Con từ chối.” Thành Quyết từ chối không chút do dự.
“Tại sao từ chối? Không lẽ con định dùng thuốc ức chế vượt qua kỳ nhạy cảm sao?” Bà Hác nhíu mày hỏi.
“Con không hứng thú với yêu đương.” Thành Quyết đáp.
Giống hệt tác phong năm năm trước của hắn.
Thành Quyết của năm năm trước không hứng thú với Alpha, càng không có hứng thú với Omega, còn với Beta thì cực kỳ chán ghét.
Nói đơn giản.
Hắn không có một chút xíu hứng thú nào với tình yêu.
Nghe nói vậy, Hác Kim Thiến lập tức nghĩ ngay đến Kiều Thượng Ngu theo đuổi Thành Quyết trong năm năm qua.
Hác Kim Thiến vô thức thốt lên: “Vậy tại sao anh lại đồng ý…”
Thành Quyết khó hiểu quay đầu nhìn cô ta.
Nhận được ánh mắt khó hiểu của anh mình, Hác Kim Thiến bỗng nhận ra gì đó, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Bên kia.
Bà Hác nhíu mày, ném một ánh mắt cảnh cáo cho cô ta.
Thấy Hác Kim Thiến đột nhiên im lặng không nói nữa, Thành Quyết chỉ nghĩ cô ta nhất thời đầu óc bị chập mạch, lạnh nhạt dời tầm mắt về.
Sau khi Hác Kim Thiến im miệng, bà Hác tiếp tục nói: “Mẹ không muốn ép con, con có thể từ từ tìm đối tượng, mẹ không gấp.”
Thành Quyết nhíu mày, hiển nhiên không có hứng thú.
“Nếu ngại phiền phức…” Bà Hác đột nhiên chuyển giọng: “Con có thể lựa chọn hôn nhân thương mại.”
Phiên dịch: Để bà ta lựa chọn giúp hắn.
Đúng như dự đoán, Thành Quyết đồng ý không chút do dự.
“Cái thứ hai, hôn nhân thương mại.”
Hắn không rảnh, không có hứng thú đi tìm đối tượng, càng không có thời gian để yêu đương.
Nghe thấy câu trả lời của Thành Quyết, bà Hác nhíu mày.
“Được, mẹ biết rồi.”
Bà Hác vừa dứt lời, Thành Quyết cũng đã dùng xong bữa.
Hắn lưu loát đứng dậy, quay người về phòng.
Sau khi Thành Quyết rời khỏi, Hác Kim Thiến ngồi trên ghế, không nhịn được tò mò hỏi mẹ mình: “Lỡ như anh ấy đột nhiên phục hồi trí nhớ thì phải làm sao?”
Bà Hác nhún vai: “Đến lúc đó đoán chừng anh con đã kết hôn xong xuôi, với lại nó cũng không thích Beta kia, chẳng lẽ đến lúc đó nó sẽ vì một đứa Beta mà ly dị à?”
Hác Kim Thiến suy ngẫm lại, cảm thấy không sai, vì thế không nhiều lời nữa.
Rời khỏi phòng ăn trở về phòng sách, Thành Quyết ngồi trước bàn làm việc, đột nhiên vẻ mặt biến sắc, nhấc tay bụm chặt ngực.
Không biết tại sao.
Hắn có cảm giác rất lạ… Giống như trong lòng mất đi một cái gì đó.
===Hết chương 15===
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mất Trí Nhớ
- Chương 15: Hôn nhân thương mại