Chương 8: Đủ Rồi

Nhưng trong vô vàn những nguy hiểm này, hắn chỉ cảm thấy hưng phấn.

Thân người hắn lao về phía trước, tạo ra vô số tư thế vặn vẹo và quái dị, tránh khỏi những xúc tu, đến bên cạnh con quái vật.

“Xoẹt...”

Hắn đưa tay ra và chộp lấy một phần da thịt trên cơ thể con quái vật, sau đó thì thuận thế xoay một vòng, khiến chất lỏng bắn ra.

Một trong những xúc tu của con quái vật, hắn đang xé xác con quái vật này...

Xúc tu trên người con quái vật càng ngày càng ít đi, trông nó có vẻ vô cùng tức giận, cũng vô cùng sợ hãi, nhưng dù có phản ứng dữ dội đến thế nào thì cũng chỉ khiến Lục Tân càng thêm hưng phấn, thân hình hắn chập chờn như những bóng ma xung quanh nó, xé nát từng mảnh da thịt của nó...

Tiếng gầm thét của con quái vật ngày càng yếu, bên cạnh nó khắp nơi đều là những vết máu và những khối thân thể bị xé rời.

Tuy nhiên, dù là những khối thân thể bị xé rời hay vết máu thì sau khi rơi xuống đất đều sẽ từ từ biến mất.

Cuối cùng, con quái vật đã không còn sức để chống lại, đành phải bò về phía lối ra trong nỗi sợ hãi cùng cực.

Tuy nhiên, Lục Tân đã nhảy lên bức tường bên cạnh để đuổi theo. Hắn thuận thế kéo một cái ống sắt dài từ trên đầu tường rồi hắn cười lớn, nhảy xuống khỏi bức tường, nhìn về phía con quái vật đó, đâm mạnh cái ống xuống từ sau người hắn.

“Phập!”

Con quái vật bị đâm xuyên qua đầu và bị găm cố định ở dưới đất.

Nó liều mạng giãy giụa, vô thức đập mạnh mấy cái xúc tu còn sót lại trên cơ thể nó.

Lục Tân thì ngồi xổm ở gần đó, hắn vừa cảnh giác vừa thỏa mãn lạ thường khi thấy con quái vật đang gào thét giãy giụa.

Vô số con mắt trên xúc tu của con quái vật đồng loạt lộ ra vẻ sợ hãi. Đột nhiên, tất cả các xúc tu đều cùng lúc duỗi thẳng ra.



Sau đó thì “bốp” một tiếng, tất cả đều biến thành từng khối từng khối huyết tương.

Vào khoảnh khắc mớ huyết tương này bùng nổ, nó trào ra khắp bốn phía như một đám sương máu.

May mắn thay, lúc này Lục Tân vô cùng cảnh giác, trong chốc lát hắn đã xoay người sang một bên, nhờ vậy mà thoát khỏi một đám máu thịt đang ngọ nguậy.

Nhưng những ‘khách hàng’ đuổi đến từ những quán cà phê xung quanh bị bao bọc bởi đám máu thịt khiến họ trong chốc lát tỉnh cả người.

Trong trận chiến vừa rồi, “nhân viên quán cà phê” dưới sự tấn công gần như bừa bãi đã chịu thương vong nặng nề, nhưng họ vẫn nhúc nhích, tựa như chẳng cảm thấy đau đớn hay sợ hãi. Lúc này đám người đột nhiên như tỉnh lại khỏi giấc mơ, họ chạy dồn dập ra bốn phía xung quanh.

Một số thì lao đến các lối ra vào ở hai bên, còn một số thì thậm chí còn nhảy xuống hành lang tàu điện ngầm.

Mỗi người đều giống như phát điên, họ hoàn toàn không sợ sẽ bị những con tàu điện ngầm sắp vào ga nghiền nát thành thịt vụn...

“Muốn chạy?”

Trong mắt Lục Tân tràn đầy cuồng nhiệt và hưng phấn, con ngươi hắn chuyển động, thân người lao như bay đến bên cạnh người ở gần hắn nhất.

Đó là một người phụ nữ mập mạp với dáng đi khập khiễng.

Người phụ nữ này vừa rồi bị xúc tu của nhân viên quán cà phê quét trúng. Dù chân trái đã bị gập lại thành một góc quái dị nhưng cô ta vẫn cố gắng chạy ra ngoài, chỉ có điều cô ta chạy rất chậm. Thấy Lục Tân đang đến gần từ phía sau, cô ta đột nhiên xoay người há miệng to đến nỗi ngoác tận mang tai. Hàm răng vàng dính đầy mỡ của cô ta lúc này trông sắc bén hơn rất nhiều so với thường ngày.

Lúc này, trông cô ta không giống con người, càng giống dã thú không có lý trí.

“Soạt!”

Lục Tân lánh người sang một bên, tránh khỏi cái miệng đang cắn tới của cô ta, sau đó cánh tay hắn duỗi ra rồi vặn gãy cổ cô ta.

Hắn nhảy như bay về phía những bóng người khác đang chạy trốn.



Trong mắt hắn mang theo một sự cuồng nhiệt kỳ lạ, với tốc độ nhanh chóng mà kỳ dị khó tả, chỉ trong chốc lát hắn đã gϊếŧ bốn năm “khách hàng”. Chỉ có điều có quá nhiều khách hàng, khi hắn đang đuổi gϊếŧ bốn năm “khách hàng” kia, những người còn lại đều đã liều mạng chạy trốn đến nhiều nơi khác nhau. Lúc này, sân ga tàu điện ngầm đã vắng tanh không còn một bóng.

“Sột soạt...”

Đột nhiên có một động tĩnh nhỏ trong ga tàu điện ngầm.

Lục Tân đột ngột quay đầu lại thì nhìn thấy người bảo vệ già đang đứng ở trong phòng bảo vệ, ông ta đang nhìn hắn với vẻ mặt kinh hãi.

Người bảo vệ già này rất may mắn.

Rõ ràng, toàn bộ ga tàu điện ngầm đã bị cuộc chiến vừa rồi làm cho thiệt hại rất nghiêm trọng, nhưng căn phòng bảo vệ này vẫn còn nguyên vẹn. Ông ta thì cũng không hề bị thương. Tuy nhiên, vào lúc này, ông ta lại tạo ra một động tĩnh nhỏ, thu hút sự chú ý của Lục Tân.

Lục Tân nhìn ông ta bằng ánh mắt thâm thúy, sau đó trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt méo mó mà hưng phấn.

Ngay sau đó, thân hình hắn đột ngột lao đến trước phòng bảo vệ, ngón tay hắn duỗi ra, nắm lấy đầu của người bảo vệ già.

Người bảo vệ già kinh hãi lấy hai tay ôm đầu.

Nhưng cuộc tấn công đã không xảy ra như dự đoán.

...

“Đủ rồi...”

Lục Tân giận dữ hét lớn, bất ngờ túm lấy em gái mình.

Những ngón tay mảnh khảnh của em gái hắn sắp bắt được mặt của người bảo vệ già, chỉ còn cách vài cm nữa thôi thì dừng lại.

Em gái hắn đang phát điên, nhưng Lục Tân có thể ngăn con bé lại khi hắn muốn.