Dưới ánh nhìn của đám người, Tần Nhiên lao nhanh xuống đáy hồ, đến bên cạnh xác chết kia.
Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt của xác chết kia với vẻ mặt hung dữ, đột nhiên hét lên một tiếng, cả người như phát điên.
Hắn bất ngờ hét lớn: “Là giả, tất cả đều là giả, đều là do các ngươi muốn hại ta...”
“Ta biết chắc chắn sẽ không có điều gì tốt đẹp sau khi vào thành phố Cao Tường…”
“Các ngươi muốn hại ta…”
Hắn vừa hét, vừa bất ngờ đá mạnh vào xác chết kia rồi sải bước về phía bên kia hồ.
Bên kia hồ cách đó không xa là một bức tường cao.
Hắn lao thẳng về phía bức tường cao, dường như muốn vượt qua bức tường để chạy trốn.
Đặc biệt là dáng người của hắn lúc này trông có chút quái dị, tốc độ chạy cũng càng lúc càng nhanh.
“Bắt sống!”
Trần Tinh vội vàng ra lệnh trên kênh trò chuyện.
Ba thành viên của đội điều tra lập tức cầm súng nhắm vào hai chân của Tần Nhiên.
Nhưng cũng chính vào lúc này, trên bức tường cao cũng vang lên tiếng súng.
Rất nhiều binh lính được bố trí phong tỏa ở xung quanh và trên bức tường cao. Họ thấy Tần Nhiên lao thẳng về phía bức tường cao với tốc độ kinh người khác hẳn so với người thường, không chút do dự nổ súng về phía kẻ đang đã phát điên là Tần Nhiên.
Huỵch một tiếng, thân thể đang chạy như điên của Tần Nhiên ngã nhào xuống đất.
Hắn giãy giụa mấy cái rồi không động đậy gì nữa.
Lục Tân và ba thành viên trong đội điều tra thấy vậy lập tức xua tay rồi lao thẳng đến bức tường cao. Lúc đến gần xác chết của Tần Nhiên thì thấy hắn bị bắn trúng ba phát đạn ở ngực, máu tươi trào ra, hiển nhiên là không sống nổi. Có vẻ như “nguồn ô nhiễm” này được xử lý một cách đơn giản đến không ngờ. Chỉ là trong lòng mỗi người đều tràn ngập những thắc mắc, đó là: Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Thật ra, đến cuối cùng, hắn càng hy vọng có thể nhìn thấy Tần Nhiên biến thành quái vật. Như vậy ít nhất có thể giải thích một số chuyện. Nhưng Tần Nhiên cuối cùng chỉ có vẻ như hơi điên cuồng, tốc độ chạy của hắn hơi khác so với người bình thường…
Ngay cả khi cẩn thận nhớ lại, hắn cũng không biết liệu tốc độ có phần khoa trương của hắn liệu có phải chỉ là ảo giác hay không.
Điều khiến hắn càng cảm thấy hồ đồ hơn vào lúc này chính là, nếu nguồn ô nhiễm là Tần Nhiên, vậy những người trước đó tìm Tần Nhiên để báo thù rốt cuộc là thế nào?
Trong lúc còn đang suy nghĩ lung tung, Lục Tân cảm thấy lòng bàn tay hơi lắc lư. Hắn cúi đầu nhìn thấy em gái đang tò mò nhìn về phía xác chết của Tần Nhiên. Trong vô thức, trong lòng hắn chợt cảm thấy kinh hãi. Hắn nhìn thấy từ cái xác bị bắn chết của Tần Nhiên, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả một mảng bùn xung quanh. Nhưng máu tươi dường như chảy mãi vẫn không hết, máu càng chảy, cái xác cũng càng trở nên khô quắc.
Thân người trở nên còi cọc, dáng vẻ trở nên gầy gò, chỉ trong một chốc lát, đã trở thành một dáng vẻ hoàn toàn khác.
“Hắn là ai?”
Lục Tân kinh ngạc, hắn nhắc nhở nhóm điều tra.
Họ cũng nhận thấy sự thay đổi này, vội vàng chụp ảnh và gửi chúng qua các thiết bị điện tử trên tay.
Trong kênh trò chuyện rất nhanh liền truyền đến tiếng lật giở tài liệu.
Ngay sau đó, giọng nói không giấu được vẻ kinh ngạc của Hàn Băng vang lên:
“Đây là...Đây là Thôi Vượng!”
Vài giây sau đó, đội chi viện vốn dừng chân ở khu vực bên ngoài cũng phái người tiến vào trong. Tất cả đều mặc một bộ đồ phòng hộ thật dày, trên mặt đeo mặt nạ thủy tinh, cấp tốc chạy về phía hồ nước.
Bên cạnh đó, họ còn mang theo hai cái thùng lớn được bảo hộ bởi ba lớp thủy tinh. Kế tiếp, thi thể của Tần Nhiên và Thôi Vượng lần lượt được đặt vào trong thùng, bên ngoài lại phủ thêm một lớp vải màu đen, thoạt nhìn y hệt hai cỗ quan tài kính.
Trong suốt quá trình, hầu như không một ai mở miệng nói chuyện. Vì dù là ai cũng không thể giải thích nổi tình huống quỷ dị trước mắt.
Sau khi đóng gói xong hai cái xác, họ lại phái người cầm dụng cụ kiểm tra mà đội điều tra đã sử dụng trước đó lặn xuống đáy hồ, tiến hành dò xét cực kỳ cẩn thận từng khu vực một, như thể đang kiểm nghiệm xem chỗ này còn sót lại dấu vết tinh thần nào không.
Về phần Trình Huy và hai thành viên trong đội điều tra, họ cũng đeo mặt nạ thủy tinh lên, trải qua một phen nói chuyện và đánh giá sơ bộ của những người mặc áo blouse trắng trong đội chi viện, họ được lệnh nghỉ tạm tại chỗ, không có sự cho phép thì không được tiếp xúc với người khác.
Nghe nói, tiếp đó họ sẽ phải trải qua một loạt các bài kiểm tra đo lường và đánh giá tinh thần để bảo đảm không có ai bị ô nhiễm.
Trong lúc mọi người đang tất bật thì Lục Tân lại bao mình trong một cái chăn thật dày, ngồi bên bờ hồ yên lặng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh như thể hắn mới là nạn nhân của vụ việc lần này.
Trên không trung truyền tới âm thanh do cánh quạt của trực thăng tạo thành khi chuyển động, hai ngọn đèn pha cỡ lớn chiếu thẳng từ trên trời xuống.
Trần Tinh mặc một thân quân trang bước ra từ buồng lái. Cô đeo một cặp kính râm màu đen, chân đi đôi giày da quân đội. Cô đạp lên đất bùn, bước thẳng một mạch tới trước mặt Lục Tân:
"Dù quá trình có ra sao thì nhiệm vụ dọn dẹp lần này cũng đã hoàn thành!"
Cô hơi ngừng lại, sau đó cố ý nói thêm một câu: "Ta sẽ xin thêm tiền thưởng cho ngươi!"
Một dòng nước ấm khẽ bọc lấy tim Lục Tân. Thế nhưng, trong thân tâm vẫn còn điều khiến hắn thấy vương vấn, hắn hỏi:
"Vậy sự kiện kia…”
"Sẽ có chuyên gia tiến hành phân tích và điều tra!"