Chương 35: Nguồn Ô Nhiễm

---

“Âm thanh gì vậy?”

Lục Tân và ba thành viên của đội điều tra đều lập tức dừng bước.

Trong tích tắc, cả bọn đều có cảm giác sởn gai ốc.

Giọng nói yếu ớt đó vẫn truyền đến trong mơ hồ: “Tần Nhiên, ngươi đã hại chết ta, ta muốn ngươi phải đền mạng...”

“Là...Là...Là nó...”

Khi giọng nói đó vang lên, đột nhiên một thành viên của đội điều tra run giọng hét lên rồi chỉ vào một nơi nào đó.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn ta, liền nhìn thấy giữa đám bùn dưới đáy hồ có một con cá diếc to bằng lòng bàn tay, lúc này đang nằm trên bùn ướt. Bởi vì không thở được nên phải há to miệng. Giọng nói yếu ớt đó đang phát ra từ cái miệng đó.

“Tần Nhiên, ngươi đã hại chết ta...”

Ánh sáng từ đèn cao xạ bên hồ chiếu vào thân mình con cá đó, trông tái nhợt đến kỳ dị.

Đôi mắt đen của nó đang nhìn chằm chằm về phía Tần Nhiên đang ở trên bờ. Nó đang ra sức hét lớn.

Không biết là ảo giác hay là thực, vào lúc này, mặt trăng màu đỏ trên bầu trời trông đặc biệt sáng.

Ánh sáng đỏ sẫm rọi ở trên đầu mọi người.

Đột nhiên, một giọng nói khác hòa vào giọng nói kia rồi cùng hét lên: “Tần Nhiên đã gϊếŧ ta, ta muốn ngươi phải đền mạng...”

Lục Tân và những người khác nhanh chóng nhìn xung quanh, theo tiếng động, họ nhìn thấy một con cá khác đang vùng vẫy trên vũng bùn.

“Tần Nhiên, là ngươi đã gϊếŧ ta…”

“Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại gϊếŧ ta...”

Ngay sau đó, lại thêm một giọng nói thứ ba vang lên, hòa cùng những giọng nói trước đó.



Sau đó nữa, là giọng nói thứ tư, thứ năm, thứ sáu…

Càng lúc càng nhiều cá bắt đầu há miệng, âm thanh chồng chất lên nhau càng ngày càng lớn, cuối cùng khiến cho người ta cảm thấy đinh tai nhức óc, hơn nữa những giọng hét đó dần dần đồng thanh với nhau, Lục Tân cùng những người khác cảm thấy bản thân đã nhìn thấy một cảnh tượng rất điên cuồng:

Dưới ánh trăng đỏ rực, tất cả cá đều đang kêu gào thảm thiết, phát ra tiếng kêu chói tai khiến người ta cảm thấy đầu đau như búa bổ:

“Tần Nhiên đã hại ta, gϊếŧ người thì đền mạng…”

“Tần Nhiên đã hại ta, gϊếŧ người thì đền mạng…”

“Tần Nhiên đã hại ta, gϊếŧ người thì đền mạng…”

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Câu hỏi khẩn cấp của Trần Tinh truyền đến từ kênh trò chuyện.

Chất lượng âm thanh trong tai nghe vốn dĩ rất cao, nhưng lúc này lại dường như nghe không rõ lắm.

Dưới ánh trăng màu đỏ, dường như cả đàn cá đều đang hét lớn, giống như một khung cảnh điên cuồng không thể diễn tả bằng lời. Chúng đang vùng vẫy, miệng há to, vây đuôi thì đập mạnh xuống đất. Âm thanh tràn ra từ miệng của bọn chúng dường như hội tụ thành một sức mạnh đáng sợ, hết đợt này đến đợt khác, giống như những mũi kim nhọn đâm vào não, không ngừng bắn phá vào lỗ tai của Lục Tân và những người khác.

Trước tình hình đó, ba thành viên của đội điều tra cũng hoảng sợ ôm chặt súng, họ nhìn quanh bốn phía, thậm chí quên luôn việc phải trả lời.

“Là nguồn ô nhiễm…”

Trong lúc cấp bách, Lục Tân cũng chỉ kịp hét lên mấy chữ như vậy.

“Mau…”

Giọng nói của Trần Tinh cũng lập tức vang lên, như thể cô ta đang nóng lòng đưa ra mệnh lệnh.

“Ào…”

Nhưng đúng lúc này, một luồng thủy triều đỏ rực đột nhiên tràn về phía Lục Tân và ba thành viên của đội điều tra.

Thủy triều đỏ rực đó giống như ánh sáng của mặt trăng màu đỏ từ trên trời trút xuống. Nó có ý thức của riêng mình, cuốn theo rất nhiều cá đang giãy giụa kêu gào dưới đáy hồ. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã nhanh chóng tràn tới trước mặt Lục Tân và những người khác. Cùng lúc đó là một tiếng nổ “bùm” vang dội. Dưới sức mạnh này, tất cả cá đều nổ tung thành những tia máu và những khối thịt vụn cùng tấn công về một phía.

Lục Tân cùng ba thành viên của đội điều tra gần như hoàn toàn không kịp phản ứng. Bị sức mạnh này đánh trúng, họ liền lui về phía sau bốn năm mét, rồi ngã xuống giữa vũng bùn. Cũng không biết có bao nhiêu vảy cá và bùn lầy dính trên người họ, trông vô cùng nhếch nhác.



Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, dưới ánh trăng màu đỏ, có vài bóng người mờ nhạt vụt qua.

Gần như ngay lập tức, ba thành viên của đội điều tra bỗng nhiên bay mạnh lên giữa không trung rồi bắt đầu liều mạng giãy giụa.

Các máy móc và đồ vật khác trong tay họ đều lần lượt rơi xuống đất.

Từ trong tai nghe rơi trên bùn, tiếng hét của Trần Tinh vang lên: “Mau rút lui, mau...”

Ba người lính được vũ trang đầy đủ đột nhiên bay lên giữa không trung, cảnh tượng đó vừa kì dị lại vừa đáng sợ.

Lính phụ trách phong tỏa bằng những hàng rào ở đằng xa cũng trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Lục Tân không bị nâng lên giữa không trung, lúc hắn vừa mới bò dậy từ dưới đất thì thấy có một bóng người lao tới.

Bóng người đỏ sậm đó mở rộng vòng tay như muốn tiến đến ôm lấy hắn.

Với tốc độ như vậy, Lục Tân gần như không thể tránh được, nhưng ngay trong lúc cấp bách này, đột nhiên có một bàn tay nhỏ lạnh lẽo nắm lấy lòng bàn tay Lục Tân. Cũng chính trong khoảnh khắc này, tốc độ của Lục Tân đột nhiên trở nên rất kì dị. Một tay hắn chống đất, vặn eo, cả người xoay sang trái, sau đó hắn liên tục lui về phía sau hai ba mét, vừa vặn tránh được cái "ôm" của bóng người kia.

Chính em gái hắn đã kịp thời đến bên cạnh hắn và kéo hắn đi.

Đến lúc này khi nhìn về phía trước, con ngươi của Lục Tân không khỏi hơi co lại.

Lúc này ba thành viên của đội điều tra đã bay lên giữa không trung, tư thế của họ vừa cứng đờ vừa vặn vẹo. Họ còn đang không ngừng giãy dụa, nhưng đã gần như mất khống chế. Nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ thấy đằng sau ba người họ có một cái bóng màu đỏ mơ hồ và kì dị đang dính chặt vào lưng họ, ôm lấy cánh tay và xoắn lấy chân họ.

Mà đằng sau những cái bóng này là những dây nho mờ ảo đang kéo dài đến vũng nước ở giữa hồ.

“Là xung kích tinh thần…”

Trên kênh trò chuyện đã sớm vang lên giọng nói của nhân viên phân tích thông tin Hàn Băng, âm thanh yếu đuối thường ngày của cô ta lúc này vì lo lắng mà trở nên thay đổi:

“Từ số liệu do máy móc truyền đến vừa rồi, có ít nhất gần hai trăm lực lượng tinh thần cấp năng lượng bùng nổ. Có thể xác định quái vật tinh thần siêu cấp một đã xuất hiện, xác định bệnh dịch tinh thần đang bùng phát!”

“Mức độ lây nhiễm của nguồn ô nhiễm được điều chỉnh ở mức trung bình, mức độ nguy hiểm tạm thời được điều chỉnh ở mức cao…”

“…”