Tần Nhiên nhất thời mất cảnh giác, vì không cầm chắc, khẩu súng trên tay trong nháy mắt trượt khỏi tay, rồi bay thẳng về phía Lục Tân, Lục Tân đưa tay ra bắt lấy khẩu súng, sau đó đóng khóa an toàn rồi bỏ vào ba lô của mình, sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nhiên.
“Ta cũng không điều tra vấn đề của ngươi, ta chỉ đang điều tra xem ngươi có gặp phải vấn đề gì không mà thôi!”
Lúc này cả người Tần Nhiên đã toát cả mồ hôi lạnh, ông ta lo lắng nhìn xung quanh, nhưng vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai.
Sau đó ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào người Lục Tân, giọng nói cũng trở nên có chút run rẩy:
“Ngươi...sao ngươi có thể làm được?”
“Đừng hỏi nữa, dù có hỏi thì ngươi cũng không học được đâu!”
Lục Tân ôm ba lô của mình, rồi hỏi một lần nữa: “Ngươi rốt cuộc có gặp phải chuyện gì kỳ quái không?”
“Ta...”
Tần Nhiên bị câu hỏi kỳ lạ của hắn làm cho có chút hoảng sợ, đặc biệt là ông ta cảm thấy Lục Tân đang ngồi trước mặt ông ta lúc này quá mức bình tĩnh.
Rõ ràng dù về hình tượng hay khí chất, thoạt nhìn đều giống như một người thanh niên trung thực trong thành phố.
Nhưng bởi vì quá bình tĩnh, trái lại khiến cho hắn trông có chút kỳ quái.
Sức mạnh của ông ta không thể áp chế đối phương, ngược lại còn có khả năng bị đối phương áp chế.
Vì vậy, ông ta hơi do dự rồi chậm rãi hỏi ngược lại: “Vấn đề gì?”
Lục Tân hơi suy nghĩ rồi chậm rãi đáp: “Ví dụ như mấy mạng người kia?”
“Ngươi...”
Bất ngờ bị hỏi câu này, vẻ mặt Tần Nhiên lộ rõ sự hoảng sợ.
Súng bị lấy mất một cách khó hiểu, trong phòng làm việc cũng không còn súng, trong khi Lục Tân lại có đến hai khẩu súng. Xem ra ông ta vốn dĩ nên có chút căng thẳng, không ngờ sau vài giây hoảng sợ, ông ta lại nhìn chằm chằm Lục Tân, khuôn mặt ông ta đột nhiên hiện lên vài phần biểu cảm kích động, rồi ông ta đột nhiên ra sức chửi bới:
“Con mọe nó, quả nhiên có người hiểu được những chuyện này. Ta biết mà, không thể chỉ có một mình ta gặp phải...”
Sau đó ông ta nhìn chằm chằm Lục Tân với đôi mắt đỏ bừng rồi nói:
“Ta không biết ngươi là người của tổ chức nào, nhưng ta...thật sự đã gặp phải!”
Lục Tân cũng lập tức có chút căng thẳng, hắn vội hỏi: “Cái gì?”
Tần Nhiên nói từng chữ ngắt quãng: “Ta đã gặp người muốn tìm ta để báo thù!”
Lục Tân hơi ngạc nhiên, việc một người như Tần Nhiên bị người ta tìm đến cửa để trả thù cũng không phải là chuyện gì kỳ quái...
“Không phải là báo thù thông thường...”
Tần Nhiên uống một hơi hết sạch chén trà có vẻ còn hơi nóng rồi nhìn chằm chằm Lục Tân. Xem ra ông ta cũng đã trải qua đấu tranh tâm lý, cuối cùng vẫn không thắng được nỗi sợ hãi trong lòng nên đã chậm rãi nói: “Dù ta có nói ra cũng không có ai tin...”
Lục Tân nhìn ra tâm trạng ông ta đang kích động, liền lên tiếng khuyên nhủ: “Ngươi cứ từ từ mà nói!”
Tần Nhiên thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ muốn nhìn thấy gì đó từ trên mặt Lục Tân, nhưng dần dần, ông ta cũng nản lòng, một lúc sau ông ta mới nói:
“Chuyện bắt đầu từ mười bốn ngày trước. Không giấu gì ngươi, công việc làm ăn của ta không chỉ đơn thuần là kéo hàng. Công việc này người chết thì nhiều mà lại không kiếm được bao nhiêu tiền, vì vậy chỉ cần có thể kiếm được tiền, việc quái gì ta cũng dám làm, phòng cảnh vệ cũng biết điều đó!”
Lục Tân chỉ có thể gật gật đầu, cho thấy hắn biết rõ.
“Chuyện bắt đầu từ việc giao dịch một bao thuốc viên được bào chế từ mật gấu ngày hôm đó!”
Tơ máu trong đôi mắt Tần Nhiên càng lúc càng nhiều, nhưng giọng nói của ông ta lại có chút trầm thấp:
“Lúc đó ta đang giao dịch với lão Thôi ở phía tây thành phố. Tên khốn kiếp này tên là Thôi Vượng, chuyên buôn bán thứ này. Bọn ta đã hợp tác với nhau mấy lần. Nhưng hôm đó, ta không ngờ hắn lại đến giao dịch với ta có một mình. Hắn cũng thật là con mọe nó coi ta như người tốt. Làm sao ta có thể bỏ qua cơ hội này, ta đã tiện tay khử luôn hắn...”
“Ta đã lấy gói thuốc viên làm từ mật gấu đó về, bao nhiêu đó cũng đủ để ta kiếm được mấy chục nghìn nhân dân tệ...”
“Mấy chục nghìn nhân dân tệ ư?”
Lục Tân sửng sốt.
“Trọng điểm là ở phía sau!”
Tần Nhiên liếc nhìn hắn rồi nói tiếp:
“Khi đó thi thể của lão Thôi bị ta chặt thành mấy khúc rồi đem cho chó hoang ăn. Vốn ta cứ tưởng chuyện như vậy là xong rồi, nhưng không ngờ một ngày sau, đột nhiên có một người phụ nữ tìm đến. Ta hoàn toàn không quen biết cô ta, nhưng cô ta lại nói rằng cô ta chính là Thôi Vượng, rồi cô ta mắng ta là không có đạo đức, bắt ta phải đền mạng, lại còn bắt ta phải giao số hàng đó ra...”
Sắc mặt Lục Tân hơi thay đổi, lúc này hắn mới thật sự có chút hứng thú.
“Ta hoàn toàn không biết người phụ nữ này đang làm cái trò quỷ gì, ta chỉ nghĩ cô ta là tình nhân của lão Thôi nên khử luôn cô ta!”
Tần Nhiên nhổ một ngụm nước bọt rồi nói tiếp: “Thi thể cô ta bị ta chôn trong xi măng sống, đúng rồi, chính là cái cân mới chế tạo ở đằng kia...”
Lục Tân nghe mà mặt không có chút biểu cảm.
Tần Nhiên nói: “Nhưng sau đó, ta cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã cho người dựa vào hình dáng để đi điều tra, kết quả phát hiện người phụ nữ đó tên là Vương Đình, là một nữ công nhân trong một xưởng may quần áo ở phía nam thành phố. Người ta nói rằng cô ta hoàn toàn không quen biết Lão Thôi. Ngươi nói xem chuyện này con mọe nó thật kỳ cục phải không?”
Lục Tân đành phải phối hợp gật đầu.
“Nhưng điều kỳ quái hơn còn ở phía sau...”
Tần Nhiên càng nói vẻ mặt lại càng thêm dữ tợn: “Hai ngày sau khi chuyện đó xảy ra, đột nhiên lại có hai người tới tìm ta, một người là một ông lão, một người là đứa ăn mày khoảng mười bảy mười tám tuổi. Hai người này, một người thì nói là mình là Thôi Vượng, một người thì nói mình là Vương Đình. Cả hai người đều tìm ta, muốn ta phải đền mạng. Rõ ràng hai ngươi đó đang bị rất nhiều người xung quanh ta bao vây, nhưng vẫn dứt khoát liều mạng xông lên...”
Hắn vừa nói vừa lau cổ:
“Cũng bị ta khử luôn rồi!”
“Đã bốn người...”
Lục Tân hơi kinh ngạc.
“Chuyện sau đó lại càng khiến ta đau đầu hơn...”
Tần Nhiên thấp giọng nói:
“Ta đã nhờ người điều tra thân phận của hai người này, phát hiện bọn chúng dường như hoàn toàn không quen biết gì Lão Thôi và người phụ nữ tên Vương Đình kia, nhưng lại con mợ nó đã đến rồi. Mà...Mà điều quái lạ nhất, chính là...Là...”
Nói đến đây, ông ta không nhịn được nuốt nước miếng, cổ họng có chút khô khốc:
“Bốn ngày sau, đột nhiên có thêm bốn người nữa tìm tới. Ta hoàn toàn không quen biết bọn chúng. Kết quả là bọn chúng...Bọn chúng xông thẳng vào nhà ta, rồi siết cổ ta...con mọe nó, bốn người đều như phát điên. Một người nói mình là Lão Thôi, một người nói mình là Vương Đình, một người nói mình là bác Trương và một người nói mình là Ngũ Tử...Điên rồi, đều con bà nó điên hết cả rồi. Ánh mắt đó...Vô cùng đáng sợ...”
Lục Tân nghe đến đây thì bắt đầu có chút kinh ngạc: “Vậy những người này?”
“Ta không dám gϊếŧ những người này...”
Hai mắt Tần Nhiên đỏ hoe, nhỏ giọng thì thào: “Ta cảm thấy quá kỳ quái nên đã nhốt bọn chúng lại, nhưng mà...”
Ông ta nói hai tiếng nhưng mà rồi không nói tiếp nữa, chỉ thì thầm với Lục Tân: “Ngươi đi theo ta!”