Chương 25: Tần Nhiên

Lục Tân không gấp gáp đáp lời hắn, chỉ vô thức quan sát một bàn đầy ắp đồ ăn của hắn.

“Ở nơi hoang dã đã lâu, nên khi vừa được vào thành, ta cảm giác mình ăn không biết no!”

Tần Nhiên cắn một chiếc bánh bao, lại gắp một cái sủi cảo bỏ vào miệng, liếc Lục Tân: “Ngươi cũng làm miếng nhé?”

Lục Tân vội vàng lắc đầu: “Ta không đói bụng.”

Lục Tân cũng lý giải được sở thích kỳ lạ này của Tần Nhiên.

Trong và ngoài thành phố Cao Tường là hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Thành phố Cao Tường, đặc biệt là thành phố Thanh Cảng là một trong những nơi giải quyết được vấn đề lương thực sớm nhất, nghe nói có liên quan tới xây dựng lại nền khoa học kỹ thuật nông nghiệp và một số loại cỏ dại thần bí. Ở trong thành phố Cao Tường còn có một số lượng gia súc nhất định, có nông trại rộng lớn, thậm chí một số hoạt động còn được cơ giới hoá. Nhưng ở ngoài thành, muốn cũng không dám nghĩ tới chuyện tốt như vậy.

Ở ngoài thành còn có nhiều nhóm người vì thiếu hụt thức ăn mà đói bụng tới mức rơi vào trạng thái như người hoang dã.

Mà cách duy nhất để họ được ăn no chính là bỏ vũ trang lại nơi đồng không mông quanh này, vào trong Thành phố Cao Tường sống.

Tuy vật tư trong Thanh Cảng thành được coi là phong phú, tiền có thể mua được lương thực, dầu muối và thậm chí là thịt, nhưng cũng chỉ giới hạn bên trong Thành phố Cao Tường mà thôi. Muốn mua thức ăn trong thành rồi đem ra ngoài để sử dụng là một chuyện bị quản giáo chặt chẽ.

Người trong Thành phố Cao Tường luôn ghi nhớ hai trọng tội:

Thứ nhất là vận chuyển vũ khí, súng ống vào thành.

Thứ hai là vận chuyển lương thượng ra ngoài.

“Sau khi đã quen với những ngày tháng khổ sở vất vả ở hoang dã. Ta vô cùng vừa ý với cuộc sống được ăn no bụng, ngủ yên giấc. Khi làm chuyện đó với phụ nữ không phải lo nàng sẽ móc một quả lựu đạn từ trong quần ra gϊếŧ mình. Trong thành phố Cao Tường, có thể bớt gây chuyện thì bớt. Tất cả mọi người đều tuân theo quy củ, ngươi nhường ta một bước, ta nhường ngươi một bước, để ai ai cũng được sống yên ổn, không phải sao?”

Tần Nhiên ngừng lại một chút để ăn tiếp, chốc lát mới nhướng mày nhìn Lục Tân:



“Nên là, nói đi người anh em, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

Ánh mắt của hắn ta mang theo vẻ uể oải nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự nguy hiểm, dường như hắn ta đã nhìn thấu Lục Tân, lạnh lùng nói: “Ta đã gặp rất nhiều người biết cầm súng làm ăn bên ngoài thành rồi, nhưng vừa nhìn người như ngươi là đã biết sẽ không bao giờ ra khỏi thành, cho nên nói thật đi!”

“Là ai phái ngươi qua đây, với mục đích gì?”

Lục Tân quan sát tỉ mỉ hắn ta, so sánh với người trong tài liệu, sau đó mới nói: “Ngươi chính là Tần Nhiên sao?”

Người đàn ông kia liếc mắt nhìn Lục Tân, không trả lời thẳng mà cười nói:

“Tới để gϊếŧ ta sao?”

“Không phải!”

Lục Tân lắc đầu, nói: “Ta tới đây là muốn hỏi ngươi, gần đây có phải ngươi đã gặp một số chuyện kỳ lạ không?”

Tần Nhiên nghe thấy lời này, sắc mặt chợt biến đổi, dường như hơi sợ hãi, hắn ta trầm giọng nói:

“Là ngươi tính kế ta sao?”

Vừa nói, bàn tay đang buông thõng của hắn bỗng nhiên cầm một khẩu súng, giơ lên.

" Tìm đúng rồi!”

Nhìn thấy phản ứng dữ dội của Tần Nhiên, Lục Tân lập tức đoán được mấy phần.



Dù trong tay hắn có súng, nhưng bản thân hắn bị người khác chĩa súng vào người như vậy hiển nhiên cũng thấy rất đáng sợ. Sau đó Lục Tân thấy em gái hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Tần Nhiên, con bé nhìn chằm chằm vào đầu ông ta nên Lục Tân cũng không lo nữa, chỉ hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi.

“Không phải ta!”

Hắn nghiêm túc nhìn Tần Nhiên rồi nói: “Ta tới đây là để điều tra xem gần đây ngươi có xảy ra vấn đề gì không!”

Trần Tinh bảo hắn tới điều tra Tần Nhiên, nhưng Lục Tân thật sự không biết phải điều tra thế nào.

Vì vậy hắn nghĩ cứ hỏi thẳng là được.

Tìm đúng phương pháp làm việc để có thể tiết kiệm thời gian, công sức và mang lại hiệu suất cao.

“Điều tra vấn đề của ta ư?”

Ánh mắt Tần Nhiên bỗng trở nên hung tợn, ông ta dùng ngón tay cái để lên nòng súng, sau đó ông ta hơi nhấc súng lên rồi nhắm chuẩn vào đầu Lục Tân.

Ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ nham hiểm: “Ngươi là người của phòng cảnh vệ sao?”

“Ta không phải người của phòng cảnh vệ, ngươi đừng căng thẳng...”

Lục Tân nghĩ cách làm cho Tần Nhiên yên tâm, nhưng bị một khẩu súng chĩa vào người, hắn vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Hơn nữa, hắn có thể nhìn ra người tên là Tần Nhiên này, tuy trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra trạng thái tinh thần của ông ta đang rất kém, cảm giác giống như một sợi dây đang bị kéo căng ra. Một người như vậy, trong tay lúc này lại đang cầm một khẩu súng đã lên nòng, không ai có thể đảm bảo rằng liệu ông ta có bị kích động bởi một câu nói nào đó, ngay lập tức nổ súng bắn vào hắn một cách bốc đồng. Vì vậy hắn bèn liếc nhìn em gái.

Khuôn mặt em gái hắn bị mái tóc che đi, để lộ ra một nụ cười kì dị.

Thấy Tần Nhiên đang chĩa súng về phía anh trai mình, con bé đột nhiên duỗi tay ra rút lấy khẩu súng từ trên tay Tần Nhiên.