Dù là ban ngày hay ban đêm, ánh sáng trong phòng vẫn không được tốt lắm.
Vào ban đêm khi đèn đã được bật lên, dưới ánh đèn mờ nhạt có thể cảm nhận được một chút ấm áp, nhưng vào ban ngày lại trở nên u ám và tối tăm.
Nhưng tâm trạng của Lục Tân vẫn rất tốt.
Lúc này, ngươi mẹ dịu dàng và thanh lịch đã dọn xong bữa sáng với ba bát cháo trắng, một đĩa trứng muối đã được thái lát. Mẹ hắn chỉ ăn có một chút lòng trắng trứng, còn lòng đỏ béo ngậy bên trong thì nhường cho Lục Tân và em gái hắn, mà Lục Tân thì lại nhường phần lớn cho con bé. Cha không ăn cơm cùng họ. Bình thường ông ấy cũng rất hiếm khi xuống bếp, mỗi lần xuống bếp ông ấy đều khiến cho mọi thứ trở nên hỗn độn.
“Ngươi định hôm nay sẽ đi làm công việc mới đó sao?”
Mẹ Lục Tân dịu dàng hỏi hắn giống như đang nói những chuyện thường ngày trong nhà: “Ngươi đã chuẩn bị xong cả chưa?”
Sau khi trở về, Lục Tân và em gái không hề nói gì về điều đó, nhưng mẹ của họ lúc nào cũng như biết hết mọi thứ.
Lục Tân gật đầu đáp: “Chuẩn bị xong rồi ạ!”
“Tiểu Lục đã trưởng thành thật rồi!”
Mẹ nhìn Lục Tân bằng ánh mắt rất hài lòng, bà gắp cho hắn một miếng lòng trắng trứng: “Ngươi làm cùng lúc hai công việc rất vất vả. Phải ăn nhiều một chút!”
“Đáng chết, vô dụng, đồ vô dụng, rõ ràng biết là bị người khác lợi dụng mà vẫn cứ đi!”
Lời mắng mỏ bất mãn của cha phát ra từ phòng bếp, mọi người trên bàn ăn đều coi như không nghe thấy gì.
“Người vô dụng nhất chính là ngươi, bị người ta lừa mà cũng không biết...”
Giọng của cha hắn trở nên cao hơn, cơn giận của ông ấy cũng càng trở nên dữ dội hơn.
Mọi người vẫn giả vờ như không nghe thấy gì mà chỉ im lặng ngồi ăn.
“Nếu muốn ta nói, ngươi nên chém chết hết bọn chúng!”
Soạt một tiếng, cửa phòng bếp bị mở ra, cha hắn xuất hiện trong phòng khách.
Ông ấy nhìn chằm chằm Lục Tân rồi hung hăng chửi bới: “Ngươi có biết hôm qua bọn chúng suýt chút nữa đã hại chết ngươi không? Bọn chúng hoàn toàn không coi tính mạng của ngươi ra gì, ngay từ đầu bọn chúng đã lên kế hoạch để ngươi đi chết, thậm chí còn chuẩn bị gϊếŧ ngươi?”
“Nếu không có con nhóc đáng chết kia, ngươi đã bị bọn chúng hại chết từ lâu rồi!”
“Rõ ràng suýt chút nữa chúng đã hại chết ngươi, sao ngươi còn muốn giúp bọn chúng làm việc?”
“...”
Ông ấy vừa nói vừa hung hăng đến gần Lục Tân với đôi mắt đỏ ngầu, hai tròng mắt sắp lồi ra bị bao phủ bởi rất nhiều tơ máu.
“Chuyện ở quán cà phê, họ thực sự đã sai...”
Lục Tân im lặng ăn cháo, đến khi không thể trốn tránh được nữa mới nhỏ giọng trả lời: “Nhưng mà họ có trả tiền...”
Nghe câu trả lời này, cha hắn cũng ngơ ngác.
“Đồ vô dụng, sao trên đời lại có một kẻ vô dụng như ngươi?”
Ông ấy càng tức giận, chửi bới rồi bất ngờ vươn tay túm lấy Lục Tân.
“Soạt...”
Đúng lúc định nắm lấy vai Lục Tân thì ông ấy bất ngờ bị một bát cháo trắng tạt thẳng vào mặt.
“Ngươi dám...”
Cha hắn bất ngờ nhìn về phía mẹ hắn với vẻ giận dữ rồi quệt mạnh cháo đang dính ở trên mặt.
“Kẻ vô dụng thực sự là ngươi!”
Lúc này, mẹ hắn ngồi trên ghế một cách tao nhã và đoan trang, trên người mang theo khí chất lạnh lùng, ánh mắt bà ấy khinh thường nhìn cha hắn: “Nếu không phải tại ngươi bất tài, lại còn nóng nảy như vậy, chúng ta sao lại bị nhốt ở nơi này?”
“Loại đàn bà thối tha, ngươi muốn chết, muốn chết sao!”
Cha hắn hét lên như bị chọc vào chỗ đau, đột nhiên giơ tay ra túm lấy mẹ hắn.
Nhưng lần này, dường như mẹ hắn không có tâm trạng, bà ấy chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó nhẹ nhàng duỗi hai ngón tay ra.
Cha hắn đang trong cơn tức giận nhưng khi nhìn thấy cử chỉ này của mẹ hắn thì bỗng nhiên trở nên sợ hãi đến mức dừng hết mọi động tác.
“Ngươi như vậy là ý gì? Ngươi giơ tay như vậy làm gì?”
Ông ấy trở nên vô cùng sợ hãi, rồi hạ giọng hét lên.
“Ngươi hiểu mà!”
Mẹ hắn mỉm cười rồi nói: “Nếu biết sợ thì cút về cho ta!”
“Đồ vô dụng, vô dụng, tất cả đều là đồ vô dụng chết tiệt...”
Sự tức giận của cha hắn giống như không ngừng tăng lên, dường như đã phá vỡ giới hạn đến vài lần, hoàn toàn mất đi lý trí.
Mẹ hắn vẫn làm động tác đó và nhìn ông ấy một cách bình tĩnh.
Cuối cùng, cha hắn đã kiềm được cơn tức giận. Ông ấy chỉ la mắng một cách điên cuồng, lật tung bàn ăn, giật rớt luôn chiếc quạt trên trần nhà, đập vỡ luôn tủ bếp bên cạnh, bóp vỡ một chiếc ly thủy tinh. Sau đó hai tròng mắt đầy tơ máu nhô lên hung ác quét về phía Lục Tân, mẹ và em gái hắn, và cuối cùng thì vừa mắng chửi vừa quay trở lại phòng bếp.
“Được rồi, không sao nữa!”
Mẹ hắn ưu nhã đứng lên, giúp Lục Tân chỉnh lại cổ áo, dịu dàng nói:
“Ngươi hãy đi làm việc của ngươi đi, điều này rất quan trọng!”
“Ta biết rồi!”
Lục Tân im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ngươi!”
“Đứa con ngốc nghếch này, đều là người một nhà, nói cảm ơn cái gì chứ?”
Mẹ đánh nhẹ hắn rồi cười nói: “Nhưng ngươi phải nhớ, dù gặp ai cũng phải lễ phép, nói chuyện đạo lý với người ta!”
Bà ấy vừa nói vừa vuốt nhẹ mái tóc rồi mỉm cười đứng dậy: “Đương nhiên, chúng ta nói chuyện đạo lý với người ta, họ cũng phải nói chuyện đạo lý với chúng ta. Ngươi thật thà như vậy, chẳng bao giờ làm hại ai, nhưng nếu có ai đó muốn bắt nạt ngươi...”
Lục Tân ngẩng đầu nhìn mẹ hắn một cách cảnh giác.
Hắn chỉ thấy nụ cười của bà ấy trông thật dịu dàng và chăm sóc: “Vậy cả nhà chúng ta sẽ cùng đi tìm hắn...”
Da đầu Lục Tân bỗng chốc trở nên tê dại, nhưng hắn chỉ khẽ thở dài.
Vì sự an toàn tính mạng của người khác, hắn thực sự không thể bị người khác bắt nạt nữa...
Như thường lệ, Lục Tân đến văn phòng trước khi bắt đầu làm việc bốn mươi phút.
Cả ngày hôm nay, hắn cẩn thận xử lý tất cả các báo cáo và tài liệu được giao. Chỉ là, hắn vô thức tranh thủ làm nhanh hơn, thậm chí không ăn trưa, nhờ vậy, hắn đã hoàn thành công việc của mình trước khi đến giờ tan sở vào buổi tối. Hắn là người đầu tiên đeo ba lô lên rồi rời khỏi chỗ làm việc của mình.
Hắn không chủ động ở lại tăng ca như mọi ngày, vì lúc này hằn còn có việc khác.
Tối hôm qua, hắn đã đọc rất kỹ tài liệu mà Trần Tinh đã để lại cho hắn, đã có những hiểu biết nhất định đối với công việc mới của mình.
Trọng tâm tìm hiểu chính là phương diện tiền lương và trợ cấp.
Hắn biết, nếu nhận được thông báo của Trần Tinh, hắn phải tức tốc đến nơi đã được chỉ định, nghe theo chỉ thị của họ, xử lý cho xong sự cố ô nhiễm. Nhưng nếu suốt một tháng này vẫn không có chuyện gì đặc biệt để hắn phải xử lý, hắn vẫn có thể nhận được tiền lương.
Điều quan trọng nhất là mỗi khi giải quyết sự cố ô nhiễm, hắn đều được nhận trợ cấp.
Số tiền này mới là khoản tiền lớn, dao động từ mười ngàn đến ba mươi ngàn, thậm chí còn có mục tiêu được đánh dấu đến một trăm ngàn.
Điều này khiến cho Lục Tân rất có động lực, vì vậy hắn quyết định sẽ làm tốt công việc này.
Tìm kiếm cơ hội, coi trọng chúng, làm việc chăm chỉ để sớm được trở thành nhân viên chính thức.
Hắn mang theo giấy tờ tùy thân, mang theo điện thoại vệ tinh và khẩu súng đựng trong ba lô rồi bước ra đường.
Hắn và em gái hắn cùng ra ngoài tuần tra.