Khi rời khỏi quán bar, trời còn chưa tối, ánh tịch dương màu đỏ trải khắp thành phố bị vứt bỏ này.
Phía Nam mơ hồ lộ ra ánh trăng đỏ phớt, treo nơi chân trời.
“Cứ vậy mà đưa một vạn tệ cho ta?”
Trong lòng Lục Tân ít nhiều cảm thấy khó tin.
Trước đó hắn không hề hay biết mình có năng lực kiếm nhiều tiền như vậy chỉ trong một lần làm việc.
Nhưng hắn rất muốn và cần số tiền này.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lục Tân xốc lại tinh thần, đi tới trạm dừng, chờ xe buýt đường số hai qua đây. Sau đó, hắn ngồi trên xe hơn một tiếng, tới một công trình xây dựng thấp bé mà cũ nát ở phía Đông của Vệ Tinh thành. Đi bộ xuyên qua mấy con phố, gặp cả những con buôn phờ phạc buồn bã, kẻ say ôm bình rượu dựa trên vách tường, hắn tới trước một khu nhà.
So với khung cảnh chán chường, đổ nát xung quanh thì ngôi nhà này có vẻ nổi bật hơn nhiều.
Có lẽ là do bức tường ngôi nhà được phun vẽ rất nhiều nhân vật hoạt hình với hai màu xanh - vàng.
Đây là một cô nhi viện nhỏ.
Trên cửa sắt có một tấm biển đã rỉ sét, trên đó viết “Trường tiểu học Mặt Trăng Đỏ”.
Lục Tân tháo lưới sắt quấn xung quanh ra, đi vào trong trường tiểu học này. Ông bác đang ngồi đọc báo trong phòng bảo vệ nghe thấy động tĩnh, nhìn thấy là Lục Tân thì không hề ngăn cản hắn, chỉ gật đầu một cái, rồi tiếp tục cúi xuống đọc báo.
Trường tiểu học này chỉ có một phòng học, những căn phòng khác đều hoang tàn đổ nát, đồ đạc chất đống.
Lục Tân tới trước phòng học, thấy một cô gái ngồi xe lăn, mặc áo len màu trắng, đang chơi game cùng mười mấy đứa trẻ. Trong số những đứa trẻ này, đứa lớn nhất là khoảng bảy, tám tuổi, đứa bé nhất mới chỉ hai, ba tuổi, ăn mặc giản dị nhưng quần áo lại rất sạch sẽ, ánh mắt cũng sáng trong lạ thường.
Đang chơi trò diều hâu ăn gà con?
Thật trẻ con!
Lục Tân không quấy rầy họ, chỉ bỏ phong bì vào hòm thư rỉ sắt trong phòng học, lo rằng cô gái ngồi xe lăn kia sẽ không phát hiện ra nên hái một nhành hoa gần đó đặt lên trên hòm thư, để cô biết mình đã tới.
Sau đó, hắn lặng lẽ rời khỏi phòng học.
Khi đi qua phòng bảo vệ, ông bảo vệ đang đọc báo không ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi nói thẳng cho cô ấy biết không phải là xong sao, mỗi lần tới đều bẻ một nhành hoa đặt lên, ông già đây vất vả lắm mới trồng được một bụi hoa như vậy, mà sắp bị ngươi nhổ trụi rồi...”
Lục Tân hơi ngượng, lập tức cười nói: “Cuối tuần ta tới nữa, ta sẽ mời ngài uống rượu nhé!”
“Không cần!”
Ánh mắt của ông lão chưa từng nhìn về phía hắn, nói: “Chờ ngươi qua đây, ta mời ngươi uống rượu, vẫn còn đậu rang đây này!”
“Được ạ!”
Lục Tân cười đồng ý, rời khỏi trường tiểu học, đi chậm rãi về phía trạm xe buýt.
“Đi thôi, ta đưa ngươi đi!”
Một chiếc xe jeep dừng lại bên cạnh, Trần Tinh ngồi trên xe mỉm cười mở cửa giúp hắn.
“Cũng được!”
Lục Tân đồng ý, nếu không...hắn muốn về nhà cũng tốn ít nhất nửa tiếng.
Sau khi lên xe, Trần Tinh ném một cái túi sang.
Lục Tân kích động mở ra xem, rồi lại thất vọng, bên trong toàn là tài liệu.
Trần Tinh nhìn về phía trước, nói với Lục Tân rất tự nhiên: “Từ bây giờ trở đi, tổ hành động sơ bộ quyết định nhận ngươi!”
“Chà, được thôi...”
Lục Tân sửng sốt, không hề nhúc nhích trong chốc lát.
Mà Trần Tinh đang lái xe cũng không giải thích nhiều lời.
Chuyện đầu tiên mà một người làm sau khi nhận được một khoản tiền lớn thường là khao khát lớn nhất trong lòng, từ đó có thể nhìn ra bản tính của một người. Nếu như Lục Tân cầm số tiền này đi ăn uống vui chơi, cô đánh giá hắn là người cực kỳ bình thường. Còn nếu hắn cầm số tiền này làm chuyện phóng túng, thì đánh giá của cô với hắn ở mức cực thấp, cô nhất định sẽ không nhận hắn vào tổ.
Nhưng người này lại đem khoản tiền lớn chưa từng có ấy cho cô nhi viện.
Trần Tinh không thể tưởng tượng nổi, khi người ấy mất khống chế thì sẽ ra sao.
Ngồi trong xe trở về căn hộ của Trần Tinh, Lục Tân xem qua hồ sơ mà cô đưa cho hắn một lượt.
Họ tên: Lục Tân
Tuổi: 23
Đánh giá năng lực: Cấp C.
Phương hướng thay đổi tinh thần: Hệ người nhện.
Khu vực tuần tra: Thanh Cảng số 2, thành phố Vệ Tinh!
Lục Tân đọc xong những tài liệu này, trong đó đại khái viết rằng hắn được người của Sở an ninh thành phố Thanh Cảng chiêu mộ, được tính là nhân viên ngoài biên chế, nhiệm vụ của hắn là phối hợp với đội đặc nhiệm để xử lý một số nhiệm vụ điều tra ô nhiễm tinh thần, cùng với đó là việc xử lý ô nhiễm. Tương ứng, họ cũng sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn và đào tạo hắn, đồng thời giúp hắn kiểm soát tốt hơn khả năng của bản thân, ngăn chặn tình trạng mất kiểm soát.
Điều hấp dẫn nhất là dù nhân viên ngoài biên chế nhưng lương rất hậu hĩnh, mỗi tháng được 15 triệu.
Hơn nữa mỗi lần tham gia nhiệm vụ sẽ có thêm trợ cấp, cụ thế tuỳ thuộc vào mức độ phức tạp của nhiệm vụ...
...
“Nếu ngươi đồng ý để chúng ta tuyển dụng, vậy ngươi cần ký vào văn bản này...”
Trần Tinh một tay điều khiển vô lăng, tay kia đưa văn bản cho Lục Tân:
“Sau khi ký vào văn bản xong, ngươi là thành viên của đội đặc nhiệm, dưới quyền ta, ta sẽ sắp xếp cho ngươi công việc xử lý một số văn bản về biến dị tinh thần!”
“Đương nhiên, bây giờ cũng chỉ xem như là tuyển dụng tạm thời. Chính thức hay không phải xem ngươi có thông qua kiểm tra chăng...”
“...”
“Bây giờ vẫn chưa là nhân viên chính thức sao?”
Lục Tân vô thức cảm thấy không được an toàn cho lắm, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn cầm bút lên.
Điều khiến hắn cảm thấy được an ủi đó là trong văn bản không ghi rằng chỉ được nhận 50% lương trước khi trở thành nhân viên chính thức. Điều này đã là một chuyện cực kỳ tốt rồi.
Lục Tân quyết định ký tên vào văn bản này chỉ vì mức đãi ngộ của công ty, thế nhưng trước khi đặt bút ký, hắn vẫn không khỏi thắc mắc:
“Thường thì công việc chủ yếu mà chúng ta cần phải làm là gì vậy?”
“Đó là điều tra và xử lý các nguồn ô nhiễm đặc biệt!”
Trần Tinh nghiêm túc trả lời hắn:
“Sau sự cố mặt trăng đỏ, trong thành phố xuất hiện rất nhiền biến dị tinh thần dẫn đến các vụ việc ô nhiễm, có nhiều nơi đã bùng phát, một số nơi vẫn đang được theo dõi, hơn thế còn có những nơi chúng ta vẫn chưa phát hiện ra. Thêm vào đó, công việc chính của ngươi sau này là nhận được thông báo của chúng ta thì phải đi đến những nơi bị ô nhiễm, điều tra nguồn gốc hoặc trực tiếp giải quyết nguồn ô nhiễm đó!”
“Đương nhiên nhiên, có thể sẽ có thêm một số việc khác nữa, cụ thể thế nào tuỳ vào tình hình!”
Lục Tân cẩn thận hỏi:
“Nếu bận ta có thể từ chối không?”
Câu hỏi này khiến Trần Tinh im lặng một lúc lâu.
“Ngươi chỉ là nhân viên ngoài biên chế nên có thể từ chối, có thể nhận được sự nhờ vả của người khác, miễn là không xung đột với những gì chúng ta đề ra trước đó là được!”
Cô suy nghĩ một lát rồi mới trả lời một cách nghiêm túc: “Thế nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể chuẩn bị thật kỹ càng!”
“Vì những vấn đề chúng ta đứng ra giải quyết thường là những vụ việc hết sức nghiêm trọng, nguy hiểm và cực kỳ đáng sợ!”
“Đối với chúng ta mà nói, những vấn đề đó đại diện cho một số tình huống nguy hiểm và bất trắc. Thế nhưng với người thường mà nói, chúng có thể được coi là một thảm hoạ. Chưa nói đến việc phản kháng, ngay khi gặp những vấn đề này, họ thậm chí còn không có cơ hội để kêu cứu. Trong lúc chưa kịp biết về vấn đề thì họ đã bị những nguồn ô nhiễm đó gϊếŧ, hoặc thậm chí còn khủng khϊếp hơn là... họ sẽ trở thành một phần của quái vật!”
“Đối với thành phố Thanh Cảng mà nói, sau khi sự việc mặt trăng đỏ xảy ra, mỗi người dân đều đáng được nâng niu, trân trọng và bảo vệ!”
Nghe Trần Tinh nói về những vấn đề này, vẻ mặt của Lục Tân trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn cúi đầu lặng lẽ ký tên mình lên văn bản.