Chương 20



—–Trong phòng E408––

Mật Trà đang cắn bút ngồi nhìn bài tập rầu rĩ.

Sau bữa cơm tối cô đã xin ra ngoài trường, đi mua những cuốn sách mà Lục Uyên giới thiệu, công thức của chương đầu cũng học thuộc lòng rồi, nhưng khi chính thức làm bài tập thì đầu óc lại trống rỗng.

Toán vốn là môn yếu của cô, toán cấp 3 cũng đã học không hiểu rồi, bây giờ lại kêu cô tự học toán cao cấp, Mật Trà cảm thấy có thêm 3 cái đầu cũng chưa chắc gì hiểu được.

D là cái gì vậy tôi .....

Cô thất thiểu thở dài một cái, lại quên nữa rồi.

Thẩm Phù Gia cầm ly đi ngang phía sau, thất Mật Trà ủ rũ nằm dài trên bàn, do đó khom người nhìn đề bài trên đó.

“Từ bỏ đi.” Cô nói.

Mật Trà quay đầu, “Từ bỏ?"

Thẩm Phủ Gia dùng muỗng khuấy cả phê hoà tan trong ly, gật đầu, “Văn và anh Mật Trà cậu chắc không có vấn đề, còn về toán thì—

Ánh mắt cô dừng lại trên hai quyển giáo trình Mật Trà đã mua, “Toán cao cấp chỉ chiếm 10 điểm, thay vì hao tổn tâm trí đi lấy 10 điểm này, chi bằng học cho tốt toán cấp 3. Mật Trà hình như điểm toán cuối kỳ lớp 11 của cậu cũng không khả quan, còn có khả năng tăng thêm được 40 điểm nữa mà."

Cô rút đi quyển giáo trình toán cao cấp trên bàn Mật Trà, cho giáo trình phải học của toán cấp 3 tới trước mặt Mật Trà.

“Từ bỏ 10 điểm toán cao cấp này, cố gắng từ 40 điểm toán cấp 3 có thể lấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Văn và Anh của Mật Trà vừa hay đạt điểm trung bình của A1, chỉ có toán học, lần nào cũng rất meo, toàn nhờ điểm năng lực 299 kéo lại.

Kiến nghị này rất đúng, Mật Trà suy nghĩ, “Vậy giờ tớ không làm nữa, đợi đến lúc nghỉ đông đi tìm lớp bồi dưỡng xem sao"

“Ân”

Mật Trà nói xong ngưỡng đầu lên nhìn Thẩm Phù Gia, “Gia Gia cậu uống gì vậy, cả phê hả. một mùi hương cứ bay qua bay lại trên đầu cô.

Từ góc độ này nhìn Mật Trà, cô ấy giống như một con mèo đang ngẩng đầu xin ăn, mặt tròn, đôi mắt cũng tròn, đầy vẻ thèm thuồng lương thực.

Thẩm Phù Gia cười, đặt ly của mình xuống, “Muốn thử không."

“Cám ơn cậu” Mắt Mật Trà sáng lên, hai tay cô cầm lấy ly của Thẩm Phù Gia, cúi đầu thưởng thức.

Hơi nóng, vậy cô uống từng ngụm nhỏ.

Bộ dạng này như một con chuột hamster đang cắn thức ăn. Thẩm Phù Gia thấy hơi động lòng, Mật Trà tuy không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại thuộc loại hình rất được nam sinh yêu thích.

Dáng vẻ ngoan ngoãn, còn biết nấu ăn, quan trọng là

Ánh mắt của cô không kiềm chế được nhìn xuống ngực Mật Trà, cho dù đã cởi bỏ lớp áo ngực, mặc cái váy ngủ rộng thùng thình, thì nơi đó vẫn rất ư là đồ sộ.

Đối với nam sinh mà nói thì nơi này có sức thu hút mãnh liệt hơn nhiều so với khuôn mặt xinh đẹp.

“Mật Trà có bạn trai chưa. Cô hỏi.

Mật Trà đặt ly xuống, lắc lắc đầu, “Chưa.”

Thẩm Phù Gia có hơi bất ngờ, lớp thực nghiệm cách khá xa thì không nói đi, chẳng lẽ nam sinh A6, A7, A8 đều ngoan đến thế sao.

“Ngoan ngoãn học hành?

Mật Trà có chút ngượng ngùng gật đầu, “Lúc trước thì cảm thấy như vậy, nhưng hiện giờ đã là năm cuối cấp ba rồi, nếu như có thể, tớ cũng muốn thử xem sao.

Năm lớp 12 cuối cùng, người có cách nghĩ này không hiếm.

Thẩm Phù Gia giơ tay qua xoa mái tóc mềm mại của Mật Trà, cười, “Mật Trà dễ thương như vậy, nam sinh thích cậu chắc nhiều lắm. Ráng hoà đồng chút với bạn học, chắc rất nhanh sẽ có nam sinh đến tỏ tình với cậu thôi.

Được hội trưởng hội học sinh trích tiên khen ngợi, Mật Trà thấy hơi nóng mặt, cô e lệ lắc lắc đầu, “Tớ tầm thường quá...

Cô chuyển chủ đề sang Thẩm Phú Gia, “Còn Gia Gia thì sao, lúc trước tớ ở A8 thấy có rất nhiều nam sinh khen cậu xinh đẹp, Gia Gia có bạn trai chưa.

“Cấp 3 thì thôi đi, Thẩm Phù Gia nhận lại ly cà phê từ tay cô ấy, đưa lên miệng nhấp nhẹ một cái, "Hiện tại không có gì quan trọng hơn việc học.

Câu nói này nhắc nhở Mật Trà, cô nhìn xung quanh, “Lăng Âm vẫn chưa về hả.”

“Trước giờ giới nghiêm tối nay thì cậu ta sẽ không về đâu, Thẩm Phù Gia nói, “Mỗi lần đi gặp bạn trai thì tới giờ giới nghiêm cậu ấy mới chịu trở về"

Điểm này từng làm nhiều người xung quanh Liễu Lăng Âm cảm thấy khó hiểu.

Liễu Lăng Âm là người rất cao ngạo, sau khi biết được bạn trai cô ấy là được cô ấy theo đuổi, thì những người quen biết đều thấy khá bất ngờ. Đặc biệt là Thẩm Phù Gia.

Cô và Liễu Lăng Âm bất hoà, nhưng không ai hiểu rõ Liễu Lăng Âm hơn cô.

Một nữ sinh nhìn rất kiêu ngạo phóng túng, thật ra lại cực kỳ hiếu thắng, công sức cô ấy bỏ ra trong học tập tuyệt đối không ít.

Liễu Lăng Âm bình thường hay đeo tai nghe, nhưng bên trong hoàn toàn không phải là nhạc mà toàn các bài tiếng Anh.

Cô ấy cứ luôn ra vẻ là rất chú trọng về thân hình, nghiêm khắc khống chế thực phẩm dựa theo chế độ ăn uống của chuyên gia dinh dưỡng mởi về, một ngày có 3, 4 tiếng ngâm mình trong phòng gym, nhưng những chế độ này không phải để giảm

béo mà là để tăng cơ.

Một người ngay đến cả sinh hoạt thường ngày đều tranh thủ đeo Vòng Tăng Trọng để luyện tập như vậy, nhưng lại tốn phần lớn thời gian trên người bạn trai, Thẩm Phù Gia không thể hiểu nổi điều này.

Trong mắt cô, yêu đương thời cấp 3 chẳng qua là sự nóng vội và cô đơn trong thời thanh xuân, chỉ là tiêu khiển thuần tuý lãng phí thời gian.

Do vậy mà thành tích của Liễu Lăng Âm vẫn cứ lởn vởn ở thứ hạng 30, thời gian rảnh rỗi của cô ấy đều dùng để yêu đương, làm sao mà so sánh được với các học sinh dốc hết sức học tập.

Tiểu thư ngang bướng không coi ai ra gì đó, vậy mà lại si tình đến không ngờ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Phù Gia nhịn không nổi lại xoa đầu của Mật Trà, mái tóc mềm mại bóng mượt, khi sở vào như là một mảnh tơ lụa.

“Năm cuối cùng nên cố gắng học hành, chuyện yêu đương lên đại học thiếu gì cơ hội.”

Bắt đầu từ hôm này, cô không chỉ coi Mật Trà là một thế lực phải lôi kéo.

Sự chăm sóc của đêm đó và chén cháo của buổi sáng, làm Thẩm Phủ Gia có cách nghĩ muốn kết bạn với Mật Trà.