Chương 17



“Đúng vậy, ” Nghiêm Húc tán thành cách nói của Mật Trà, “Thứ bảy tuần sau là buổi diễn tập đầu tiên, khả năng áp dụng mô phỏng thực địa rất cao."

Dựa theo quy tắc trưởng THPT trực thuộc Cẩm Đại, học sinh lớp 12 mỗi hai tuần sẽ tiến hành thi diễn tập.

“Tình trạng này của Mật Trà ... Liễu Lăng Âm săm soi cái thân hình của Mật Trà, cuối cùng cười một tiếng, "Muốn luyện thành thể chất của học sinh Khoa Công là không thể nào làm được rồi đó, cố gắng đến phòng gym tập chạy đi. Địa hình

diễn tập thực tế phức tạp, bọn tôi chưa chắc bảo vệ được cậu."

“Được, tôi sẽ cố gắng không gây cản trở cho mọi người. Mật Trà trả lời.

Tình hình trong đội tìm hiểu cũng xong rồi, mọi người chuyển chủ đề sang đội khác, đầu tiên là E407.

“Gia Gia, cậu thân với mấy thành viên bên E407, nói cho mọi người nghe xem nào. Liễu Lăng Âm nói.

Thẩm Phù Gia gật đầu, “Tôi và Chi Ức lớp 10 lớp 11 cùng học Khinh Kiểm, tốc độ cậu ấy rất nhanh, là nữ Khinh Kiếm Sĩ ưu tú trong đợt của bọn tôi, nhưng sức mạnh thì không đủ, một kiểm sát thương của tôi thì cậu ấy cần tới hai kiếm mới đạt được.

“Mộ Nhất Nhan, ngón tay cô chỉ vào bức ảnh trong tài liệu, "Thích Khách, cũng giống Chi Ức, tuyển thủ tốc độ, thiếu lực độ. Tôi nghe nói kỳ nghỉ hè này cậu ấy về nhà mời thầy về dạy kèm, không biết hiện giờ là trạng thái gì.

“Nhà cậu ấy hình như cũng rất khá giả, Liễu Lăng Âm khoanh tay, “Chỉ cần chịu chi tiền, vậy thì hiệu quả chắc chắn tốt.

“Tần Trăn, Cung Tiễn Thủ. Thẩm Phù Gia nghĩ một hồi rồi cau mày lại, “Cậu ấy bình thường ít nói chuyện với bọn tôi, cảm giác tồn tại rất thấp"

“Cậu ấy rất bình thường?” Nghiêm Húc hỏi.

“Quả thật rất bình thường, nhưng bình thường đến đáng sợ"

Sắc mặt Thẩm Phù Gia hơi nghiêm trọng, “Bốn người bọn tôi lúc trước cũng cùng diễn tập với nhau, nhiều lúc trong trận hoàn toàn tìm không ra Tần Trăn đang ở đâu.

Lời này vừa nói xong, mọi người liền hiểu ra.

Giáo đâm thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng. Đây là một sát thủ mai phục trong bóng tối.

Thẩm Phù Gia lo lắng nhìn sang Mật Trà, “Tôi sợ Mật Trà sẽ là người đầu tiên bị tiêu diệt"

Thần kinh vận động của Mật Trà quá kém, một khi mũi tên bắn ra, cô ấy hoàn toàn không có năng lực né tránh.

[Cẩn thận một chút, không biết mấy đội khác sao, chứ mục tiêu hàng đầu của E407 là cậu đó. J

Câu nói này của Lục Uyên nói rất tuỳ ý, nhưng lại nói thẳng vô vấn đề.

Trong ngày hôm qua, kế bên 408——đội viên của E407 cũng tụ tập xung quanh trang tài liệu của E408.

“Ưu tiên xử lý Mật Trà." Đây là phương châm Lục Uyên đặt ra, “Đừng để cậu ta sống quả ba phút.

“Đối xử với một Mục Sư như vậy không tốt lắm đâu... Mộ Nhất Nhan do dự nói, “Thời gian sinh tồn cũng là một chỉ tiêu quan trọng trong kỳ thi, nếu là người đầu tiên ‘chết, vậy thành tích của Mật Trà sẽ rất nguy hiểm, có khả năng sẽ rớt ra khỏi

A1."

“Cậu ấy không chết, E408 chẳng có ai sẽ chết cả. Lục Uyên lật tài liệu đến trang cuối cùng, trên đó là hình diễn giải đồ bảo hộ phiên bản mới.

“Đồ bảo hộ năm nay tối ưu hoá rồi, mọi năm khi bị tấn công thì thanh máu trên đồ bảo hộ sẽ giảm xuống, cho nên Mục Sư có cũng như không. Nhưng năm nay lại khác; Cô quay tập tài liệu hướng về mọi người.

“Đồ bảo hộ năm nay có thể cảm nhận được năng lực trị liệu của Mục Sư."

“Mật Trà không chết, đội đó sẽ giống như một đám zombie, cho dù thanh máu chỉ còn một ít cũng có thể hồi máu sống lại.

“Năng lực trị liệu 299 điểm chúng ta trước giờ chưa từng thấy qua. Lục Uyên hơi tối mắt lại, ngữ khí chắc nịch, "Cậu ấy nhất định phải chết đầu tiên"

Đồ bảo hộ mới làm cho học sinh phải thay đổi cách đánh truyền thống như mọi năm, chiến lược cũng phải thay đổi hoàn toàn.

Không chỉ E407, mà e507, e508 cũng xác định được chiến lược trong ngày đầu tiên

4 đội nữ sinh của A1, chỉ E408 sở hữu năng lực hồi máu, chẳng công bằng chút nào, cho nên bất luận là cách thức thi đấu nào, Mật Trà nhất định phải là người chết đầu tiên.

Và sự thật sau này chứng minh được, phán đoán của học sinh A1 không hề sai chút nào.

Dưới năng lực trị liệu kinh khủng kia, Mật Trà đối với các đội viên của mình mà nói thì tựa như gió xuân đối với cỏ dại, chỉ cần thổi nhẹ là tràn trề sức sống.

Do đó, trên đấu trường, Mật Trà sẽ là kẻ địch chung của toàn lớp, thậm chí toàn trường.

Sau khi thảo luận hết các đội nữ sinh trong đó bao gồm cả E408, thì cũng đã tới giờ tan học.

Mật Trà vừa mới mở cửa phỏng huấn luyện, thì thấy bên ngoài có một nam sinh cao gầy đang đứng đó.

Hai người bất ngờ chạm mặt nhau, đều là ngẩn người một cái.

Đối phương nhanh chóng phản ứng ra trước, lui ra sau nhưởng một bước.

“Xin lỗi, tôi đến đón Âm Âm. Cậu ta nói xong có vẻ hơi xấu hổ né tránh ánh mắt, xem ra là một nam sinh e thẹn.

Không đợi Mật Trà nói chuyện, Liễu Lăng Âm ở phía sau liền bước nhanh tới, thành thục khoác lấy cánh tay của nam sinh, thuận thế vẫy tay với mọi người, “Các bảo bối, tôi đi trước đây, có chuyện gì nhớ liên lạc nha. Nam sinh cũng gật đầu chảo mọi người, duy chỉ có ánh mắt nén lại trên người Thẩm Phù Gia một chốc.

Thẩm Phù Gia phát giác ra được ánh mắt của cậu ta, lễ phép cười một cái.

Nụ cười này quá nóng bỏng, nam sinh lập tức cúi đầu xuống, theo Liễu Lăng Âm rời khỏi.

Mật Trà lần đầu tiên thấy được bạn trai của Liễu Lăng Âm, trên đường về cô hỏi Thẩm Phú Gia, "Nam sinh lúc nãy là lớp mấy vậy?

“Bây giờ đang ở A2. Thẩm Phù Gia nói, “Lúc trước có ở hội học sinh hai tháng.”