Chương 15

Mặt khác là Mật Trà bị cảnh tượng Thẩm Phủ Gia té ngã dưới đất doạ phải.

Cô không hy vọng trong đội mình xuất hiện thêm bệnh nhân nữa, nhưng dựa vào tỉnh hình Nghiêm Húc thức khuya mỗi đêm, chỉ ăn bánh mì sống qua ngày, cho dù là siêu nhân thì cũng sẽ bị thiếu dinh dưỡng

Không, đã thuộc loại cực kỳ thiếu dinh dưỡng rồi. Sắc mặt của Nghiêm Húc cực kỳ trắng bệch, chỉ chạy được mấy vòng là đôi môi đã trắng xác.

Thể chất như vậy khó lòng duy trì cuộc sống cao độ của lớp 12 được.

Thân là Pháp Sư duy nhất trong đội, Nghiêm Húc không những cần ra sức chiến đấu, còn phải cảnh giác cao độ để điều chỉnh bất cứ lúc nào.

Mật Trà rất sợ Nghiêm Húc đang thi đấu thì bị tụt đường huyết hoặc là kiệt sức ngất xỉu tại chỗ.

Nghiêm Húc không những là chỉ huy của đội cô, đồng thời còn là người tấn công tầm xa, cô ấy mà ngã xuống là cả đội như mất đi phân nửa lực chiến. Đó là một cục diện cực kỳ tồi tệ.

Nhưng Nghiêm Húc đến đi vội vàng, quan hệ giữa hai người cũng không thân lắm, Mật Trà không có cách nào mời cô ấy ăn cơm chung, chỉ còn cách mua chút thức ăn nhanh đặt vào tủ lạnh, tuy cũng không dinh dưỡng cho lắm, nhưng cũng đỡ hơn phải gặm bánh mì.

Thẩm Phù Gia nhớ đến trên sân chạy hôm qua, Nghiêm Húc khuyên Mặt Trả đi về.

Lúc đó cô chạy mệt đến không có nghĩ gì nhiều. Hôm nay nhìn thấy đống thức ăn này, Thẩm Phù Gia liền phản ứng ra ——

Trong hai năm cấp ba, Nghiêm Húc trước giờ thưởng đơn độc một mình, hiểm khi bắt chuyện với người khác.

Cô không hiểu giữa Mật Trà và Nghiêm Húc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trưa nay đột nhiên có nhiều thức ăn như vậy, rất có khả năng là Mật Trà chuẩn bị cho Nghiêm Húc.

Có lòng tốt đó, nhưng cao ngạo như Nghiêm Húc có chịu tiếp nhận sự bố thí này không.

Thẩm Phù Gia lấy một hộp bên ngoài cùng ra, xem hạn sử dụng trên đó, tiếp theo đó xem các loại thức ăn khác.

Tất cả đều là thức ăn nhanh có hạn sử dụng ngắn, đều không quá ba ngày, hơn nữa mỗi thứ đều có 2 phần.

Nếu cố tình mua cho Nghiêm Húc, Nghiêm Húc chỉ cảm thấy bị xỉ nhục; Nhưng nếu lấy cái cớ "sắp hết hạn rồi, chúng ta cùng nhau ăn có được không”, thì dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều. Mật Trà .....

Cô thở dài một cái, mọi chuyện đã rõ.

Quả nhiên là một Mục Sư.

Những nữ sinh lúc trước đã ở chung ký túc xá với Mật Trà, thật làm người ta ngưỡng mộ tới thấy đố kỵ.

Sau khi ăn cơm xong là thấy buồn ngủ, nhưng Thẩm Phù Gia không có vào phòng ngủ, vẫn ngồi ở ngoài.

Buổi trưa cả đoàn người Phó Chi Ức lại đến thăm Thẩm Phủ Gia lần nữa, sau khi thấy cô không sao thì rời khỏi trở về 407.

Tiễn bọn họ xong, Thẩm Phủ Gia giờ mới trở về phỏng.

Cô kéo hộc bàn ra, lấy bịch bánh quy Mật Trà tặng hôm trước ra.

Bịch bách này được đặt trong phòng máy lạnh nên vẫn chưa bị mốc, Thẩm Phù Gia cắn một miếng.

ỉu rồi.

Nhưng vẫn rất thơm ngon.

Thẩm Phù Gia kiên quyết tham gia tiết năng lực buổi chiều, đội bọn họ đã bị tịch thu vũ khí, hôm nay là mở cuộc họp nội bộ.

Mọi người đều ngồi xuống đất, Liễu Lăng Âm giả vờ hỏi thăm Thẩm Phủ Gia một câu, “Gia Gia, bệnh của cậu đã khỏi chưa, đừng miễn cưỡng quá, bọn tôi trễ một ngày cũng không sao hết" Thẩm Phù Gia lắc lắc đầu, “Tôi không sao.

Chính chủ đã nói vậy rồi, Nghiêm Húc cũng không nhiều lời nữa.

“Vậy thì bắt đầu giới thiệu trong nội bộ chúng ta trước." Cô lật tài liệu đến trang của E408, bày ra trên đất.

“Tôi là Pháp Sư, sở trưởng thao túng hệ thuỷ, phạm vi đường kính khoảng 61, nhược điểm là chính xác không cao. Cô nói rất ngắn gọn, hoàn toàn không che giấu nhược điểm của mình.

“61m, Liễu Lăng Âm kinh ngạc nói, “Vậy là lớn hơn phạm vi của Lục Uyên rồi hả?”

“Khác nhau” Nghiêm Húc giải thích, “Cậu ấy là Vu Sư, sở trưởng là triệu hồi vong linh. Theo tôi biết, Lục Uyên thích triệu hồi vong linh cận chiến, và một lần có thể triệu hồi hai con, còn tôi thì không thể thi triển hai pháp thuật cùng lúc."

“Cái này không thành vấn đề, Thẩm Phù Gia nói, "Cậu có thể liên tục thao tác, Lục Uyên lại không thể liên tục triệu hồi vong linh, nếu số lượng vong linh vượt quá hai con, cậu ấy sẽ không cách nào khống chế được.

“Khoan thảo luận bọn họ trước đã, nội bộ đội mình còn chưa giới thiệu xong mà.

Liễu Lăng Âm trở về chủ đề chính, người thứ hai tự mình giới thiệu: “Trọng Kiếm Sĩ, sở trường cận chiến đơn, không đánh tầm xa được, tốc độ cũng hơi chậm.

Mật Trà nhìn Liễu Lăng Âm một cái, Liễu Lăng Âm chân dài eo thon, vừa nhìn là thấy rất có lực, hoàn toàn không giống tốc độ chậm phát ra từ miệng cô ấy—

Tất nhiên, cái tốc độ chậm này là đang so sánh với Thích Khách, Khinh Kiếm Sĩ, nếu như so với Mật Trà, Liễu Lăng Âm tất nhiên là nhanh tới không thể nào nhanh hơn được nữa.

Thẩm Phù Gia tiếp đó mở miệng, “Tôi là Khinh Kiếm Sĩ, ưu điểm thì... chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng những gì đã học đều biết một ít"

Nghiêm Húc gật đầu, “Bảng thành tích cậu gửi tôi hồi trưa tôi đã xem rồi, ba mảng lớn đều khoảng 80, cũng cân bằng thiệt.

Ba mảng lớn của Khinh Kiếm Sĩ là: Sức mạnh, tốc độ, diện tích tấn công.

Bất luận là môn văn hoá hay môn năng lực, Thẩm Phủ Gia đều là tuyển thủ tổng hợp, không có môn nào cực kỳ giỏi, cũng không có môn nào cực kỳ kém, tất cả đều duy trì ở mức ưu tú.

Cô không có sở đoản nhưng cũng không có sở trường. Hiện tại mà nói, rất khó phản đoán đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Người tiếp theo đáng lẽ là Mật Trà, nhưng cô vẫn chưa mở miệng thì Liễu Lăng Âm thở dài một cái, “Vậy không hay rồi, đội tụi mình không có ai thuộc loại tốc độ, ai sẽ phụ trách bảo vệ Mục Sư đây.

“Đây quả thật là một vấn đề. Nghiêm Húc lật tải liệu sang trang trước, E407.

“Khoan nói tới Lục Uyên có năng lực khống chế cực giỏi, đội bọn họ còn có Cung Tiễn Thủ. Tầm bắn của Tần Trăn tinh sơ bộ có thể đạt đến 180.

Nói đến đây, cô nhìn sang Thẩm Phù Gia.