Chương 8: Thiếu nữ ôn nhu

Editor + beta: Nguyệt Nguyệt

Lúc Lục Gia Xuyên về đến nhà, gửi cho mẹ một tin nhắn.

“Mẹ, mẹ ngủ rồi sao?”

Anh ngồi ở trước cửa sổ sát đất tầng 19, trong tay có một cái bàn tròn, đặt một cái đèn ngủ. Trong phòng không mở đèn, anh dựa vào trên ghế đơn, bị ánh đèn mờ nhạt này bao phủ.

Nhìn ra ngoài là hàng vạn ánh đèn của mọi nhà.

Tôn Diệu Gia rất nhanh đã gọi lại.

“Đang chuẩn bị ngủ, làm sao thế?” Âm thanh của mẹ vẫn ôn nhu như trước.

Anh cũng không tự chủ được mà đè thấp âm thanh: “Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với mẹ thôi, còn nữa, Trung thu con sẽ mang cô ấy về nhà cũ ăn cơm.”

Tôn Diệu Gia cười, nghe vậy trở nên phá lệ vui vẻ: “Tốt, tốt, tốt lắm.”

Lục Gia Xuyên cong khóe môi lên.

Ngay sau đó, anh nghe thấy mẹ mình nói: “Ông ngoại con nhất định sẽ thật cao hứng.”

Ý cười đọng lại.

“Con không phải muốn làm ông ấy cao hứng nên mới làm như vậy.” Anh lẳng lặng mà nói: “Con còn chưa tha thứ cho ông ấy đâu, cũng không chuẩn bị tha thứ.”

“Gia Xuyên, con vẫn trách ông ngoại con ư? Việc của cha con…”

“Không chỉ có ông ấy, mà cả nhà kia con cũng sẽ không tha thứ. Nguyên nhân duy nhất con theo chân bọn họ đi tới đi lui, cũng chỉ là vì mẹ vẫn luôn coi bọn họ là người một nhà.”

“…”

Một chốc lát yên lặng.

Lục Gia Xuyên giơ tay xoa xoa giữa mày: “Thời gian đã không còn sớm rồi, mẹ đi ngủ sớm đi, mẹ.”

Sau khi bên kia im lặng thật lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đè thấp âm thanh nói “được”.

Anh cầm di động, nghiêng đầu về phía thành phố dưới ánh đèn huy hoàng, đã lâu mà cảm thấy có chút lẻ loi. Đại khái đã độc lai độc vãng thành quen, hầu hết toàn bộ thời gian của anh đều sử dụng vào chức nghiệp bác sĩ này, về nhà xem báo, đọc sách, ăn cơm, ngủ nghỉ, không có bất cứ phương thức giải trí nào khác.

Bạn bè duy nhất của anh là Lưu Thừa Đông, giữa đàn ông với nhau không có lời nói tri âm nào, hoặc là cãi nhau, hoặc là uống rượu.

Lục Gia Xuyên thừa nhận chính mình là một người không thú vị.

Nhưng đêm nay tại sao lại cảm thấy có chút trống rỗng không thể hiểu được?

Anh đứng dậy, tắt đèn ngủ, xoay người đi vào phòng ngủ, quyết định đẩy hết tội lỗi vào người kẻ điên khùng kia. Đều do cô, một người ríu rít làm ầm ĩ muốn mạng, hại anh bị làm ồn cả đêm, lúc này ở trong trạng thái yên tĩnh lại có hơi không thích ứng.

Trước khi rời khỏi phòng khách, tầm mắt của anh dừng trên hai con thú nhồi bông anh thuận tay đặt trên tủ giày, dừng lại một chút, đặt hai con chó nhồi bông kia lên sô pha, để chúng ngồi song song với nhau.

Một con đực, một con cái.

Thật đúng là trùng hợp.

Anh khịt mũi coi thường với hai con thú nhồi bông buồn cười như dưa vẹo táo nứt, nghĩ thầm, thật sự là một đôi chó xấu xí do trời đất tạo nên, xấu nên ở bên nhau.

*-*

Chu Sanh Sanh khi về đến nhà mới phát hiện, a, cô quên trả áo khoác cho bác sĩ Lục rồi!

Cô cẩn thận treo nó lên giá áo trên cửa, nghĩ thầm ngày Trung thu đúng lúc mang đi trả cho anh.

Romeo mất đi “đại huynh đệ” đã khôi phục lại từ trong bi thống, tuy rằng nhiệt tình không bằng lúc trước, nhưng tốt xấu gì cũng nhào về phía Chu Sanh Sanh, điều này làm cho cô rất vui mừng.

Sau đó nó cắn dép lê của Chu Sanh Sanh một cái, kéo cô về phía tủ lạnh.

Chu Sanh Sanh lúc này mới hiểu, à, nó cũng không hòa hảo với cô như lúc ban đầu, chỉ là nó muốn ăn cơm trộn gan heo thôi.

Nửa giờ sau, Romeo cuộn tròn ở bên cạnh sô pha gặm chậu cơm, cô thì ngồi ở trên sô pha viết nhật ký.

Chu Sanh Sanh có thói quen viết nhật ký, tuy không viết mỗi ngày, nhưng mỗi tuần cũng sẽ viết một hai ngày.

Cuộc đời lang bạt khắp nơi như vậy, nếu không có cán bút làm bạn, cô sợ cô thực sự sẽ quên chính mình là ai, lại đã từng gặp ai.

Lúc Trịnh Tầm trở về đã là rạng sáng, quán bar giữa bãi đất trống luôn là như vậy, anh ấy đã sớm quen ngày đêm điên đảo giữa làm việc và nghỉ ngơi.

Đẩy cửa đi vào, anh ấy phát hiện Chu Sanh Sanh còn chưa ngủ, nhướng mày hỏi: “Đang đợi tôi à?”

“Rải nướ© ŧıểυ ra nhìn xem, rồi hẵng quyết định xem mình có phải là nghĩ quá nhiều hay không.” Chu Sanh Sanh cũng không ngẩng đầu lên, dựa bàn cắn cán bút.

Trịnh Tầm vừa nhấc mắt, phát hiện chiếc áo khoác đàn ông trên giá áo trước cửa, màu khói, nguyên liệu phẳng phiu, nhìn có chút không bình thường. Trong lòng anh ấy vui lên, tùy tay cầm xuống: “Ôi, mua áo khoác cho tôi à? Cậu được quá nhỉ, Chu Sanh Sanh, dựa vào cái này, tôi quyết định tha thứ cho cậu chuyện nói năng lỗ mãng.”

Ai biết Chu Sanh Sanh bỗng nhiên lấy tốc độ chạy trăm mét ném notebook chạy đến, đoạt lại chiếc áo khoác kia: “Buông tay!”

Sau đó lại thật cẩn thận mà treo áo khoác lên giá một lần nữa.

Trịnh Tầm đánh hơi được cái gì đó, híp mắt lại, cười như không cười: “Ôi, không phải mua cho tôi à? Quần áo của người khác?”

Chu Sanh Sanh biết anh ấy suy nghĩ cái gì, liếc nhìn anh ấy một cái: “Đã bảo cậu đừng suy nghĩ nhiều quá rồi.”

“Người đàn ông đó là ai?” Trịnh Tầm dựa vào cạnh cửa, duỗi tay sờ sờ cổ tay áo khoác: “Chiếc áo này rất quý đấy? Nhìn xem nhãn hiệu này, hàng xa xỉ trong tiệm à?”

Chu Sanh Sanh chụp tay anh ấy một cái: “Đừng sờ loạn.”

Cô quay lại trước sô pha, cầm notebook một lần nữa, nói: “Nồi cơm điện đã ủ ấm, cậu đến ăn một chút đi. Trong quán bar đều là các thực phẩm rác rưởi, cậu nhớ chăm sóc tốt dạ dày của chính mình, uống ít rượu thôi.”

Trịnh Tầm bĩu môi: “Đã có đàn ông rồi, cậu còn quản sống chết của tôi à?”

Chu Sanh Sanh cũng không quay đầu lại, nói một câu: “Vậy cậu đi tìm chết luôn đi là tốt.”

Đề tài đến đây dừng hẳn lại.

Trịnh Tầm cũng không thật sự lo lắng Chu Sanh Sanh tốt hơn với ai, động tâm với ai. Anh ấy rất hiểu cô, từ năm 17 tuổi cô bỗng nhiên thay đổi gương mặt, tâm tình thiếu nữ cũng đã tách rời với cô.

Sau lần đầu tiên thay đổi gương mặt, cô kinh hoảng thất thố tìm kiếm sự trợ giúp của người khác, nhưng ngoại trừ anh ấy, không ai tin cô là Chu Sanh Sanh, bọn họ đến nghe cũng không cẩn thận nghe cô giải thích, đã võ đoán mà nhận định là một bệnh nhân tâm thần không biết từ đâu ra.

Người trên trấn báo cảnh sát muốn đưa cô đi bệnh viện tâm thần, sau đó cô bỏ chạy.

Trịnh Tầm vẫn luôn nhớ rõ trước khi cô rời khỏi trấn nhỏ, vác balo cũ nát, tẩy đến trắng bệch trên hai vai đến gõ cửa nhà anh ấy: “Tôi phải đi, cậu đi cùng tôi chứ?”

Anh ấy nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ kia, bên tai là âm thanh của Chu Sanh sanh, dừng một chút, hỏi cô: “Cậu đi đâu?”

Cô nhún nhún vai: “Đi lưu lạc thiên nhai.”

“Trâu bò như vậy?” Anh ấy cười ha ha, không có chút do dự mà nói: “Vậy cậu từ từ đợi tôi, tôi đi lấy ít đồ vật, chúng ta đi cùng nhau.”

Anh ấy không hỏi cô vì sao lại rời đi, cô cũng không hỏi anh ấy vì sao anh đi cùng cô.

Hai người lẻ loi kết làm bạn đồng hành, đây không phải giống như phim bom tấn của Hollywood hay sao?

Có mấy năm thời gian như vậy, Chu Sanh Sanh thành người phát ngôn cho thời kỳ phản nghịch, nhuộm một đầu sắc màu rực rỡ, hút thuốc uống rượu đánh nhau. Cô trộm đồ vật, từng vào đồn công an, dù sao cũng không có ai để ý tới cô. Cha mẹ cô lúc còn nhỏ đã ly hôn, mẹ tái giá đi đến nơi khác, từ đó không có tin tức, mà cha cô vào ngày mùng một tái phát bệnh tim rồi qua đời.

Cô chính là một cây cỏ dại lẻ loi.

Trịnh Tầm đổ hết nồi gan heo quấy vào chậu cơm, ôm vào trong ngực ngã về hướng sô pha.

Trên notebook của Chu Sanh Sanh có nhiều thêm một đoạn thật dài, cô quay đầu hung dữ rống lên: “Làm sợi len đấy à?”

Trịnh Tầm nhếch miệng cười, ha ha ha, ha ha ha ha. Vừa không để ý, kẻ điên khùng bạo lực này véo trán anh ấy một cái, đau đến nỗi anh ấy không cười nổi.

Cuối cùng anh ấy ngồi xếp hàng với Romeo ở trong góc sô pha, một bên hùng hùng hổ hổ lải nhải. Nhưng trong tiềm thức, thật ra anh ấy vô cùng bình thản mà vui mừng.

Chu Sanh Sanh như vậy, vẫn còn tốt hơn lúc trong thời kỳ phản nghịch làm người khác đau lòng thiếu nữ ngàn vạn lần.

Sau khi suy sút, cô có cuộc đời mới, cô bắt đầu nỗ lực sinh sống.

Trịnh Tầm duỗi duỗi người, sau đó tay mắt lanh lẹ đẩy gương mặt béo phì của Romeo, đuổi nó ra khỏi chậu cơm của mình, đoạt lại chậu: “Đây là của tao!”

Romeo u oán nhảy xuống sô pha, lắc mông rời đi.

*-*

Ngày Trung thu, Chu Sanh Sanh xin phép nghỉ với cửa hàng trưởng.

Cô thậm chí thức dậy từ sáng tinh mơ, phá lệ lấy túi hóa trang đã rất lâu không dùng trong ngăn tủ, cân nhắc thời hạn bên trong, xem còn có thể dùng hay không.

Gương mặt này nhìn qua rất trẻ, giống một cô gái nhỏ. Giúp người giúp tới cùng, đưa Phật thì đưa tới Tây Thiên, cô quyết định sẽ trang điểm thật xinh, có thể trở thành bộ mặt “đối tượng kết giao” của bác sĩ Lục.

Dù sao thì cơm cũng đã ăn, phim cũng đã xem, hỗ trợ cũng nên tận tâm tận lực.

Đúng, Chu Sanh Sanh cô chính là một thanh niên tốt có lương tâm xã hội chủ nghĩa!

Tin nhắn của bác sĩ Lục gửi đến đúng lúc 9 giờ: Chu Sanh Sanh, nói cho tôi biết cô có nhớ rõ hôm nay là ngày bao nhiêu, cùng với cô đã đáp ứng tôi cái gì không.

Chậc chậc chậc, ngày lễ Tết đấy, cũng không biết gửi tin nhắn nói rằng chờ đối phương. Quả nhiên là tác phong điển hình của bác sĩ Lục, không lễ phép.

Chu Sanh Sanh rất nhanh đã trả lời: Anh nên nói một câu Trung thu vui vẻ với tôi trước, nói không chừng tôi sẽ nhớ đã đáp ứng anh cái gì.

Năm phút sau, bác sĩ Lục trả lời: Thời gian, địa điểm, tôi đến đón cô.

Cô bị làm lơ một cách trần trụi.

Cuối cùng bác sĩ Lục hẹn 10 giờ gặp ở phố hôm qua hai người từ biệt.

Chu Sanh Sanh mặc chiếc áo khoác mình thích nhất, dẫm lên chiếc giày cao gót đã lâu không đi, áo khoác là áo khoác da màu hồng nhạt, son môi là màu bánh đậu đỏ.

Cô buông mái tóc đuôi ngựa, tản nó ra trên vai sau.

Trong gương có cô gái ôn nhu xinh đẹp trẻ tuổi, chính mình nhìn chính mình, không nhịn được mà cong khóe miệng lên.

Gần 10 giờ, chuẩn bị xuất phát.

Trước khi đi Chu Sanh Sanh chạm mặt Trịnh Tầm đi từ trong phòng ngủ ra, Trịnh Tầm còn đang moi ghèn trong mắt, chọc trúng tròng mắt chính mình.

“Mẹ kiếp, cậu trang điểm thành bộ dáng lẳиɠ ɭơ – lãng mạn – ti tiện này là muốn đi đâu?”

Chu Sanh Sanh thấy hình phản chiếu của mình trong mắt anh ấy, cũng thấy được phản ứng của mình, tâm tình tự nhiên tốt lên không có ngọn nguồn. Cô “hừ” một tiếng, thuận tay gỡ chiếc áo khoác xám trên giá, đi ra khỏi cửa.

Con gái thì ai không thích đẹp?

Cô tuy rằng hay cảm khái hai câu, gương mặt xinh đẹp này cũng không phải tướng mạo sẵn có của cô, nhưng khi cô nhìn chính mình trong gương cùng khi người khác nhìn cô bằng ánh mắt thưởng thức, vẫn sẽ luôn đắc chí.

Cô đi nhẹ nhàng ra khỏi hẻm nhỏ, lại dần dần phát hiện sắc trời đã hơi tối xuống, 10 giờ sáng còn chưa tới, ánh mặt trời lại mông lung đen tối, giống như thời gian mặt trời lặn.

Tâm của Chu Sanh Sanh nhấc lên.

Cước bộ cũng nhẹ nhàng nhanh chóng hơn.

Đi đến đầu hẻm, đi được thêm một đoạn đường ngắn, đầu phố đã gần ngay trước mắt.

Một chiếc xe con màu đen dừng lại cách đó không xa, chính là ở vị trí bọn họ đã hẹn, chẳng sợ không nhìn rõ người trong xe, cô có một dự cảm, bác sĩ xấu tính kia đại khái sẽ không kiên nhẫn mà ngồi chờ trong xe.

Ầm vang một tiếng, tiếng sấm ở chân trời vang lên.

Bên tai có cảnh tượng người qua đường vội vàng đi qua oán giận: “Trời lại sắp mưa rồi!”

Gặp một người mẹ chạy thoáng qua, lôi kéo một đứa trẻ chạy theo cùng: “Nhanh lên, nhanh lên, trong chốc lát sẽ bị mưa làm cảm mất.”

Chu Sanh Sanh dừng bước chân lại, tầm mắt lại không rời khỏi chiếc xe hơi màu đen kia.

Mười bước ngắn ngủi là tới rồi.

Đi thôi, cô đã đáp ứng anh rồi, ăn diện lộng lẫy cũng chỉ vì giúp anh hoàn thành tâm nguyện của mẹ anh mà thôi, đi vào đi thôi.

Bộp.

Một hạt mưa lạnh như băng đánh vào trên trán. Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen giăng đầy trời đã bắt đầu phóng thích những gì đã ẩn nhẫn quá lâu.

Da bắt đầu tróc nước, một cảm giác nóng rực dần dần đánh úp lại, giống như có người đổ một bồn nước sôi vào đầu cô.