Chương 32: Tôi đáp ứng anh

Editor: Bảo Xuyên

Beta: Nguyệt Nguyệt

Thật là kỳ quái, cô làm sao lại ngồi trên xe anh?

Chu Sanh Sanh có chút ảo não.

Rõ ràng một giây trước còn ra sức hạ quyết tâm nói cho chính mình không thể lại lầm người lầm mình, kết quả như thế nào lại bị lừa gạt lên xe.

Người đàn ông lái xe vì cái gì không biết lại vui vẻ như vậy.

Trong xe đang phát bài hát, trên khóe môi anh mang theo nụ cười, một đường nhìn về phía trước, mắt nhìn thẳng. Cảm giác tồn tại của bộ mặt tươi cười kia quá chói mắt, căn bản không thể bỏ qua.

Cô một chút cũng không nghĩ ra.

Xe chạy được nửa đường, di động của Chu Sanh Sanh vang lên.

Điện thoại của cửa hàng trưởng trong tiệm gọi tới.

Cô nghe máy: “Alo!”

Một lát sau…

“A, cửa hàng trưởng. Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Không gian nhỏ hẹp an tĩnh trong xe, người bên cạnh cố ý dựng lỗ tai lên nghe, ý đồ nghe xem người bên kia nói cái gì. Tiếc rằng đi động của cô âm thanh không lớn, anh chỉ nghe được người đàn ông nói nữa, còn lại không thể nghe rõ nội dung.

Chu Sanh Sanh còn đang tiếp tục nói: “Tôi có nói qua, hôm nay nghỉ sớm một chút”.

“A, anh có chuyện muốn nói với tôi? Điện thoại nói cũng không được sao?”

“Không bằng ngày mai tôi đi làm rồi nói sau được không?”

“Này cũng không được?”

“Là chuyện đặc biệt quan trọng sao? Nếu đặc biệt quan trọng, tôi đây…”

Lời còn chưa dứt, Lục Gia Xuyên chen ngang cầm điện thoại cô dán ở bên tai, không chút do dự nhấn nút tắt, đảo mắt liền ném ở ghế sau.

Chu Sanh Sanh bị dọa nhảy dựng: “Anh ném điện thoại của tôi làm gì?”

Anh chuyên tâm lái xe, sườn mặt căng chặt, lát sau phun ra một lý do: “Thời điểm lái xe cần phải tập trung”.

…. Đây cũng có thể coi là lý do sao?

“Người lái xe là anh không phải tôi. Mình anh chuyên tâm là được rồi”.

“Ầm ĩ”. Anh lời ít ý nhiều, “Cô ồn ào làm cho tôi không cách nào chuyên tâm lái xe”.

“Anh tật xấu có rất nhiều đó bác sĩ Lục”. Chu Sanh Sanh nhịn không được chế nhạo hắn hai câu: “Anh chính là bác sĩ, đừng chỉ có mải lo cứu người không, có nhiều thời gian rảnh thì đi qua khoa não đi dạo, phí đăng ký có thể được giảm”.

“Phí đăng ký không thể giảm. Cho dù là bác sĩ cũng không thể lấy chức vụ ra để có được vị trí thuận tiện”.

… Còn nói rất nghiêm túc.

Chu Sanh Sanh tức giận duỗi tay ra ghế sau lấy đi động, vừa mới cầm tới, tiếng chuông lại vang lên.

Vẫn là cửa hàng trưởng.

Cô liền lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, nếu không anh ở trong điện thoại cùng tôi nói đi!”

Nam nhân bên kia vừa mở miệng nói: “Thật ra…”, Lục Gia Xuyên liền đoạt điện thoại một lần nữa.

Lúc này, anh giẫm phanh cho xe chạy chậm lại, dù bận vẫn ung dung cho xe dừng ở bên đường, đặt điện thoại lên tai nghe.

Trong điện thoại người vừa lúc bên kia nói đến: “…An An à, tôi cảm thấy, tôi cảm thấy chúng ta có thể tìm hiểu phát triển một chút thử xem”.

Phát triển một chút thử xem?

Tim anh khẽ run lên.

Lục Gia Xuyên một tay để trên mặt Chu Sanh Sanh, thành công ngăn cản cô ở không trung có ý đồ lấy lại điện thoại, tay còn lại đem điện thoại lại gần sát bên tai.

Ở quán cà phê đang mở nhạc nhẹ thư giãn, cửa hàng trưởng người đầy mồ hôi trốn ở trong phòng thay đồ, vô cùng đáng thương mà ngồi xổm ở đó, thỉnh thoảng còn nhìn qua khe cửa khép hờ quan sát tình huống bên ngoài, để phòng có người nghe lén.

Tâm trí anh ta đều mắc trong cổ họng.

Cô sẽ trả lời như thế nào đây?

Mà điều kỳ lạ chính là, điện thoại này bên kia cái gì cũng chưa nói.

Hắn che mặt Chu Sanh Sanh lại, đồng thời ngăn cô mở miệng, yên tĩnh chờ đợi người bên kia điện thoại nói ra càng nhiều, nói kết quả cho mình nghe.

Cửa hàng trưởng thực sự khẩn trương, cảm thấy mình chưa nói rõ ràng, vì thế mặt đỏ lên, lại ngập ngừng mở miệng: “An An, lúc trước thật ra tôi cũng không nhận ra chính mình thích cô trước. Chỉ cần có cô ở trong tiệm tôi liền rất vui vẻ, ngẫu nhiên cùng cô nói chuyện cũng cảm thấy thú vị, cho dù là chuyện hài thô tục, thì tốt nhất cô nên có mặt ở đây. Đúng là làm cho người ta tức giận sôi máu …..”

Đáp lại anh ta vẫn là một mảng im lặng.

Anh ta không ngừng cố gắng nói thêm: “Tôi biết ngày đó không nên cùng cô đến tiệm của bác sĩ Lục lớn lên đẹp trai kia, chính là bộ dạng lớn lên giống như soái ca đều dễ nɠɵạı ŧìиɧ không phải sao? Tôi có thể cho cô cảm giác an toàn hơn anh ta, cũng sẽ đảm bảo luôn đối tốt với cô. Tôi tuy rằng là người béo, cũng không có đẹp như vậy, nhưng tôi…”

Dừng một chút.

“Nhưng tôi thật sự thích cô”.

Nói rõ tâm ý của mình đến đây chấm dứt, dư lại cho anh ta vẫn đang bất an chờ đợi đáp án.

Lúc này, người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng lên tiếng

Chỉ tiếc đáp lại tâm ý của anh ta không phải là Chu Sanh Sanh, mà là một giọng nói bình tĩnh khác, lạnh lùng, âm thanh không mang theo bất cứ tình cảm nào.

Lục Gia Xuyên nhìn phía trước, giọng điệu bình thường nói: “ Tôi đã biết”.

“…”

Bên kia nháy mắt an tĩnh như gà.

Anh lại bổ sung thêm một câu: “Còn lời khác muốn nói sao?”

“…”

…???!!!

Trong một giây tâm trạng cửa hàng trưởng biến hóa sụp đổ hoàn toàn, từ hy vọng mơ màng đến khó tin, hệt như một chú chó ngày nào.

Anh ta ngây ra như phỗng mà ngồi xổm trong phòng thay đồ, ngồi cảm điện thoại như hóa đá.

Bên kia, Lục Gia Xuyên lưu loát quyết đoán ngắt điện thoại, đồng thời buông tay che trên mặt Chu Sanh Sanh, đem điện thoại ném trả về trong lòng cô.

Chu Sanh Sanh hướng hắn ồn ào nói: “Đó là điện thoại của tôi! Anh dựa vào cái gì mà thay tôi nghe điện thoại?”

“Anh ta dài dòng, là người cô ghét, tôi giúp cô tốc chiến tốc thắng”.

“Tôi không có miệng tự mình nói sao?”

“Có. Nhưng cô không hiểu thế nào là đơn giản thô bạo mà xử lý loại tình huống này”.

“Anh ta nói cái gì?” Chu Sanh Sanh ánh mắt phun lửa trừng mắt nhìn anh: “Nghe giọng thực sự sốt ruột, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng?”

Người bên cạnh, một tay cầm lấy tay lái một tay nới lỏng mở nút áo sơ mi, vẻ mặt như cũ quay đầu lại nói với cô: “Anh ta nói mình quên mang giấy”.

“…”

Chu Sanh Sanh trên mặt đầy hoài nghi lời anh nói.

Để tránh bị cô hoài nghi, Lục Gia Xuyên tiếp tục nói: “Trong tiệm người ta có thể đưa giấy đến, một lần 500. Anh ta tiếc 500 kia, cho nên gọi cô trở về đưa cho anh ta”.

Nghe tới đây thật ra rất phù hợp với việc trong tiệm hằng ngày.

“Thật là như vậy?” Cô có chút do dự.

“Bằng không thì sao?” Anh điềm tĩnh nói.

Chu Sanh Sanh dừng một chút, nắm chặt đi động nói thầm: “Cho dù là như vậy, anh cũng không nên cướp di động của tôi. Ngộ nhỡ có việc quan trọng thì làm sao?”

“Tôi đã biết”.

“Biết cái gì?” Cô hoài nghi nhìn anh chằm chằm.

Ngay sau đó, tôi tay nắm tay lái chậm rãi khởi động xe, nhìn thẳng vào mắt cô nhẹ giọng nói: “Lần sau sẽ không như vậy”.

Chu Sanh Sanh ngừng lại, trong lòng lộp bộp.

Chung quy là cảm thấy lời của bác sĩ Lục có chút kỳ lạ…

Cô hoàn toàn không biết giờ phút này, cửa hàng trưởng thật vất vả mới lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm với cô lại bị cắt đứt triệt để một cách chua xót ngồi trên sàn nhà phòng thay đồ lạnh như băng. Như lão già tức giận, nước mắt lưng tròng.

*_*

Xe đậu bên cây xanh um tùm, tiểu khu này cảnh vật xung quanh lịch sự tao nhã, Lục Gia Xuyên cũng không có đồng ý đề nghị chờ cô trong xe.

“Cùng nhau lên đi!” Anh kiên trì nói.

Chu Sanh Sanh liền một bên nói thầm: “Một thỏi son cũng không muốn giúp tôi đem xuống nữa thật là một người lòng dạ hẹp hòi.”, một bên theo sau anh đi vào trong thang máy.

Điều làm người khác không thể tượng tượng chính là, lời nói của Lục Gia Xuyên bắt đầu có phần kỳ quái.

“Ngôi nhà được mua cách đây 4 năm. Sau khi tốt nghiệp tôi làm ở bệnh viện nhận được lương đầu tiên sau đó mua nó bằng một khoản vay”.

“…Ồ”.

Nó cùng cô có quan hệ sao?

“Xe là một năm sau làm việc mua, muốn dùng đồ tốt nên mua SUV, mua và thanh toán một lần”.

“…Ồ”.

Đang nói chính mình có rất nhiều tiền sao?

“Khoản vay mua nhà mỗi tháng trả còn 3000, tiền lương bác sĩ coi như không ít, trừ này ra còn trả tiền sinh hoạt, phần còn lại có thể tích góp”.

“…Phải không?”

Đây là cùng cô khoe tiền lương sao?

“Mẹ tôi lúc trước dạy ở trường đặc thù, có tiền lương về hưu, cũng thích sống một mình, cho nên bà sẽ không tới sống cùng chúng ta”.

“…Ừm”.

Nói dài vậy đến cùng là muốn nói gì?!

Đồng thời, trên một kênh khác chế độ suy nghĩ của Lục Gia Xuyên thực ra là thế này…

“Ngôi nhà được mua cách đây 4 năm. Sau khi tốt nghiệp tôi làm ở bệnh viện nhận được lương đầu tiên sau đó mua nó bằng một khoản vay”.

…Vì vậy, cô không cần phải áp lực về việc mua nhà, tôi đã giải quyết xong.

“Xe là một năm sau làm việc mua, muốn dùng đồ tốt nên mua SUV, mua và thanh toán một lần”.

….Vì vậy, xe SUV nếu cô cảm thấy không đẹp có thể cân nhắc đổi một chiếc xe khác trong tương lai.

“Khoản vay mua nhà mỗi tháng trả còn 3000, tiền lương bác sĩ coi như không ít, trừ này ra còn trả tiền sinh hoạt, phần còn lại có thể tích góp”.

…Như vậy chính là chúng ta có thể sống ổn định. Nếu cô nhất quyết tôi có thể giao sổ tiết kiệm cho cô giữ cũng không thành vấn đề.

“Mẹ tôi lúc trước dạy ở trường đặc thù, có tiền lương về hưu, cũng thích sống một mình, cho nên bà sẽ không tới sống cùng chúng ta”.

…Cho nên cô không cần lo lắng sẽ có gánh nặng, mẹ tôi rất dễ ở chung, cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của chúng ta.

Chỉ tiếc tuy ở cùng một không gian nhưng Chu Sanh Sanh và anh không ở cùng một kênh.

Cô nghe nghe xong không thể hiểu được, cuối cùng trong lòng nghẹn muốn chết, đen mặt mở miệng nói: “Được rồi được rồi, bác sĩ Lục, tôi biết anh rất có tiền, biết anh có tiền có xe là đàn ông thành đạt, anh có thể ngừng khoe khoang cuộc sống của mình với tôi được không?”

“…” Anh liếc nhìn cô một cái, lát sau nở nụ cười, “Chu An An, đầu óc của cô thật là dùng không tốt”.

“Ồ, cho nên anh khoe ra vật chất xong lại muốn khoe chỉ số thông minh với tôi?”. Cô liếc nhìn anh một cái.

Anh dừng lại một chút, nghĩ tới nghĩ lui, lát sau thấp giọng nói: “Cái này thật ra tôi chưa nghĩ tới”.

“Không nghĩ tới cái gì?”

“Cô nói xem đứa trẻ sinh ra có di truyền chỉ số thông minh từ cha mẹ nó không?”

“…Cho nên hiện tại anh muốn khoe ra học thức y học của mình sao?!”. Chu Sanh Sanh thét lên.

Bộ dáng giương nanh múa vuốt như vậy chọc cho anh cười.

Được rồi, đứa nhỏ có chỉ số thông minh hay không cũng không quan trọng, tựa như câu của người già nói, làm người, quan trọng nhất là vui vẻ không phải sao.

Cũng có thể giống cô vô ưu vô lo, cũng khá tốt.

Anh lấy son môi từ trong phòng khách, đưa vào trong tay cô.

Chu Sanh Sanh nói: “Cảm ơn bác sĩ Lục”. Có lệ vẫy tay rồi quay đầu rời đi.

Nào biết người đàn ông phía sau cũng đi theo, đóng cửa lại.

Cô nghi ngờ xoay người, ngẩng đầu nhìn lại thấy hắn nhếch miệng nói: “Tặng cô”.

Cái này cô có chút đoán không ra.

Trừ lần trước anh tìm cô, ý muốn dẫn cô về gặp mặt cha mẹ bên kia một lần, nhưng trước giờ đều không giống như ngày hôm nay anh đối với cô hòa nhã dễ gần như vậy, cũng không có nói ra những lời châm chọc người, lại có thể phát lòng từ bi ôn nhu chăm sóc.

“Bác sĩ Lục…” Cô cẩn thận nhìn anh, chần chừ hỏi: “Anh, anh không phải là…”

Ánh đèn mờ tối, hai người mặt đối mặt đứng ở hành lang, trên mặt đất bóng dáng uốn lượn, vừa ôn nhu vừa mơ hồ.

Cô không xác định mà nhìn anh, nhìn thấy ý cười trên môi của anh càng ngày càng đậm, thở dài coi như không có biện pháp nữa, cúi đầu không biết làm thế nào nói: “Được rồi, tôi đáp ứng anh”.

Cô nói cái gì?

Biểu cảm của anh cứng lại, tim cũng cũng muốn ngừng đập theo.

Cứ như vậy đồng ý rồi?

Hai người họ thật sự ăn ý, anh còn không nói rõ chẳng lẽ cô đã sớm nhận ra tình cảm của mình?

Đây thực sự là một bất ngờ lớn!

Vào lúc này, trái tim của Lục Nghiên Xuyên căng ra, giống như một cây nho đã được ngâm trong mưa và sương trong mùa xuân, tất cả cành lá đều mạnh mẽ bung ra một lúc, tỏa ra hương thơm.

Ngay sau đó, anh nghe thấy người phụ nữ nhỏ bé trước mặt oán giận mà nói thầm: “Thật là, sao không mang bạn gái mình về nhà gặp gia trưởng, sao lại muốn mình đóng giả? Nói dối trưởng bối như vậy, mình sẽ không vì lời nói dối mà bị sét đánh chết!”

“………”

Trong nháy mắt, trái tim đang nhộn nhịp lập tức co rút, nụ cười trên môi cũng biến mất không dấu vết.

Chu Sanh Sanh mơ hồ cảm thấy không khí lúc này so với một giây trước không giống nhau, do dự ngẩng đầu lên thấy bác sĩ đối diện ánh mắt đằng đằng sát khí.

Cô khó hiểu nói: “Tôi cũng đã đáp ứng anh rồi, anh sao lại có cái biểu cảm này?”

Ngay sau đó một cái tay mạnh bạo đè lên đầu cô.

Bác sĩ nặng nề duỗi tay đánh trên đầu cô một cái, cô phải kêu lên trong đau đớn.

“Lục Gia Xuyên, anh làm cái gì vậy?!” Không thể tin vào mắt mình.

Bác sĩ không để ý tới cô, bước ra ngoài, chỉ để lại bóng dáng lãnh khốc, cùng lời nói khó hiểu…

“Loại tình trạng có chỉ IQ thấp như vậy, tôi thấy tương lai chúng ta không cần sinh con nữa, tra tấn hành hạ một mình tôi là đủ rồi, không cần gây thêm họa thế hệ tiếp theo”.