Chương 31

Giang Lục Đinh không hiểu chuyện gì, còn vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, sau đó báo lại với Hoắc Dịch Đình: "19 độ ạ."

Cô nói xong thì ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy ý tứ sâu xa của Hoắc Dịch Đình, đến tận lúc này mới kịp nhận ra rằng anh đang ám chỉ cô ăn mặc quá ít, nhất thời xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Hoắc Dịch Đình liếc mắt thấy lớp hồng phấn ửng lên trên đôi má cô, khi ấy mới nhìn sang chỗ khác, sắc mặt thản nhiên nói: "Người phụ nữ vừa nãy là Hạc Vũ, đừng để cô ta đến gần Đồng Đồng." Có lẽ là sợ Hoắc Đồng Đồng ngồi trong xe nghe thấy nên Hoắc Dịch Đình nói rất nhỏ, nhưng khí thế toát ra vẫn uy nghiêm và mạnh mẽ như thế.

Thì ra người tạt cà phê vào người Hoắc Dịch Đình lại là vợ cũ của anh.

Giang Lục Đinh kịp thời phản ứng lại từ cơn kinh ngạc, cô vội vàng nói: "À... anh Hoắc, thật ngại quá, vừa nãy tôi không thấy gì, cũng không nhìn thấy mặt của cô ấy."

Hoắc Dịch Đình nghe thấy thán từ ở đầu câu, ánh mắt lập tức lạnh đi, sau đó vung tay ném áo vest vào thùng rác bên đường, động tác chứa đựng nỗi bực tức rõ mồn một.

Giang Lục Đinh sợ thót cả tim, cơ thể khẽ run lên, cần cù tiết kiệm là đức tính truyền thống tốt đẹp đấy anh Hoắc ạ?

Cô có lòng tốt nói: "Anh Hoắc, tôi biết cách giặt sạch cà phê dính trên áo."

Hoắc Dịch Đình nhìn cô chằm chằm, hơi thở bật từ mũi phát ra tiếng hừ: "Chẳng phải cô không nhìn thấy gì sao?"

Giang Lục Đinh há hốc miệng: "..."

Hoắc Dịch Đình xoay người mở cửa xe. Trong lúc lái xe cũng im lặng không nói chuyện, không hé răng nói nửa lời, rõ ràng là tâm trạng của anh đang cực kỳ xấu.

Áp suất không khí trong xe rất thấp, bầu không khí thì càng không phải nói, lạnh lẽo đến cực hạn, Giang Lục Đinh lại bắt đầu có cảm giác như ngồi trong tủ lạnh bốn cửa, tự nhiên không kìm được mà hắt hơi một cái.

Xe bỗng giảm tốc rồi dừng hẳn lại, Hoắc Dịch Đình quay lại nhìn lướt qua Giang Lục Đinh ở ghế sau: "Lên ghế phụ ngồi đi."

Giang Lục Đinh đoán là anh sợ cô bị cảm sẽ lây cho Đồng Đồng. Thế là cô ngoan ngoãn xuống xe, ngồi vào ghế lái phụ.

Thắt dây an toàn xong, lúc ngước mắt lên vô tình bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Hoắc Dịch Đình, rõ ràng trong đôi mắt ấy có viết một câu: "Mặc như vậy đi xem mắt cũng đủ liều mạng đấy."

Giang Lục Đinh lại đỏ mặt, trong lòng kêu than oan uổng. Tiết trời đã quá nửa mùa xuân, cô đi đường thì ngồi xe, lúc xem mắt lại ở trong phòng, kể cả ăn mặc hở trước hở sau cũng không thấy lạnh chút nào, nhưng chẳng hiểu sao lại trùng hợp như vậy, vừa ngồi vào trong xe của anh đã hắt hơi một cái.

Hoắc Dịch Đình khởi động xe, lái khoảng năm trăm mét thì dừng xe bên đường rồi nói với Giang Lục Đinh: "Đi mua một ít thuốc chống cảm lạnh."

Giang Lục Đinh vội vàng nói: "Tôi sẽ không bị cảm đâu, sức khỏe của tôi tốt lắm."

"Lúc nhảy dây cũng không thấy cô khỏe ở đâu."