Chương 39

Ánh mắt cậu hơi lóe lên, lạnh lùng cười mà không trả lời cô.

Hạ thể Tần Linh không ngừng chảy ra mật dịch trong suốt, đó là một lời mời vô thức, mời đàn ông đi vào.

"Nói, muốn anh!" Tần Thụy giữ chặt đầu cô, ngữ điệu khiêu gợi không ngừng dụ hoặc.

Ánh mắt Tần Linh có điểm rời rạc, ngón tay của cậu càng vận thêm lực nhéo nhéo cánh hoa, thân thể cô run lên, cố gắng duy trì lý trí còn sót lại, cô cắn chặt môi, lắc đầu.

Tần Thụy thì thầm vào tai cô, "Nói mau, muốn anh, cầu anh muốn em!"

"Không..." Tần Linh lắc đầu.

"Nhanh lên, cầu xin anh cắm vào em!" Tần Thụy nheo nheo mắt.

"Nói, cầu anh cưỡиɠ ɖâʍ em đến chết." Cậu tùy ý hôn lên môi cô, gương mặt tuấn mỹ không tì vết lại mở miệng nói ra lời da^ʍ tà.

"Không..." Tần Linh kiên cường kháng cự.

"Được." Tần Thụy ngồi dậy, "Là do em không muốn, đừng có mà hối hận." Cậu lạnh lùng cười, gương mặt càng thêm âm trầm. Hai tay vẫn không hề ngừng nghỉ đùa bỡn thân thể cô gái.

Người thiếu niên cứ như vậy đùa bỡn cô, Tần Linh rêи ɾỉ, thân thể thống khổ vặn vẹo sợ run. Dịch mật liên tục chảy ra, thấm ướt ra giường. Thế nhưng lý trí không cho phép cô khuất phục, nói ra những lời đáng hổ thẹn kia.

Cô không muốn bị thua dưới du͙© vọиɠ của Tần Thụy, cô không muốn cậu nghĩ cô là một cô gái dễ dàng, có thể đồng ý bất kỳ yêu cầu nào.

Không biết thời gian qua bao lâu, dường như một thế kỷ dài như vậy, Tần Linh ý thức dần mơ hồ, chìm vào trong mộng.

Tần Linh chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy Tần Thụy trên người đang mặc đồng phục màu đen, gương mặt lạnh nhạt lạnh lẽo nhìn mình. Cô thu người lại, tay nắm chặt ga giường.

Không khí trong xe thật nặng nề. Hai người chẳng hề nói với nhau tiếng nào, nhưng cũng đủ khiến cho Tần Linh cảm thấy hơi khó thở.

Đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh với nhau. Đáy lòng cô cũng không dễ chịu gì.

Rốt cuộc ô tô cũng tới trường R.Y, Tần Linh trong lòng thở phào. Cô cầm túi xách, lạnh nhạt nhìn Tần Thụy: "Em muốn xuống xe."

Tần Thụy xoay mặt nhìn về phía cô, lại không nói lời nào, tay cậu ấn chốt mở.

Tần Linh "A!" lên một tiếng, ghế ngồi của cô đột nhiên ngã ra phía sau. Trong lúc đang choáng váng, thân thể đã bị vóc dáng cao lớn của Tần Thụy đè lên. Hơi thở nóng rực của cậu phản phất trên mặt cô, mang theo mùi long diên hương nhàn nhạt.

"Trước khi xuống xe, em có cảm thấy hình như chúng ta còn thiếu chút gì đó không, bảo bối?" Cậu thì thầm bên tai cô.

Thân thể cô hơi run nhưng gương mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, "Em bị muộn rồi."

"Đừng nói dối anh." Cậu gầm nhẹ át đi tiếng nói của cô.

"A!" Tần Linh kinh hô, nhìn cậu vén váy mình tới tận hông, hung bạo kéo qυầи ɭóŧ xuống.

Tần Linh kẹp chặt hai chân, trước mặt cậu hoàn toàn không có sức phản kháng. Con ngươi ai oán liếc nhìn cậu.

"Xin anh, đừng ở chỗ này, đây là trường học mà..."

Lời còn chưa nói hết, Tần Thụy đã cởϊ qυầи, nâng đùi của cô lên, đưa du͙© vọиɠ sớm đã cứng rắn vào tiểu huyệt.

"A!" Tần Linh đau đớn kêu lên. Cô cảm giác hạ thể như bị xé rách. Tần Thụy không kiêng nể gì điên cuồng cắm vào hoa tâm.

Tiểu huyệt khô khốc bị nam căng chống mở cơ hồ muốn nứt ra, lập tức bài trừ dị vật đang tiến vào. Nhưng cũng đồng thời đem dương cụ thật lớn kẹp chặt hơn.

Tần Linh cắn môi, khóc nức nở. Cô đong đưa mông, ý đồ muốn thoát khỏi sự xâm lấn của cậu, thế nhưng lại càng làm tăng thêm du͙© vọиɠ của thiếu niên.

Không đợi cô kịp thích ứng, Tần Thụy đã bắt đầu ở trong cơ thể cô luật động.

"A... a ~~" Tần Linh thê thảm hét lên càng khiến Tần Thụy thêm điên cuồng hoang dã.

Nam căn thô lớn hung hãn đính nhập vào tiểu huyệt nhỏ hẹp, căng tới mức không có khe hở. Dâʍ ɖị©ɧ từ huyệt viên đã bắt đầu xuất hiện, mỗi lúc một nhiều, đem dương cụ thô to thấm ướt.

Tiếng "phốc phốc" đáng xấu hổ hào cùng chuyển động ra vào của chàng trai. Tiếng thét chói tai dần hóa thành rêи ɾỉ.

Tần Thụy tách khỏi người cô, đem một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun vào tử ©υиɠ.

Tần Linh hai đùi chống mở, mái tóc rối tung. Dưới hạ thân dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy tràn.

Trong xe choáng đầy hương vị tìиɧ ɖu͙©. Trên chiếc ghế ngã, người con gái vóc dáng mảnh khảnh, thân trên quần áo chỉnh chu, nhưng phía dưới lại trần trụi lõα ɭồ, hai chân dang rộng không cách nào khép lại. Bộ vị tư mật giữa hai đùi lộ rõ. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ướt đẫm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng d*m thủy từ tiểu huyệt sưng đỏ không ngừng chảy ra. Một thiếu niên cao lớn, quần áo phẳng phiu cứ chằm chằm nhìn vào nhục huyệt đang mở miệng, tựa hồ đang thưởng thức mĩ cảnh người con gái vừa bị chính mình cưỡиɠ ɖâʍ, mật dịch không ngừng chảy ròng ròng.

Cậu nắm lấy tay cô.

"Đừng..." Cô hoảng hốt la lên, nhưng giọng nói lại chẳng hề có chút khí thế.

Tần Thụy nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, ngón tay đầy âu yếm du ngoạn trên mặt cô.

"Lần tới anh chắc chắn sẽ hϊếp chết em." Cậu dán vào tai cô, vô cùng yêu thương thủ thỉ.

Tần Linh thân thể run lên. Cô không tin lời nói tục tĩu này lại phát ra từ gương mặt đẹp đẽ đến vậy.

"Em yếu ớt như vậy, sao có thể thỏa mãn anh được." Tần Thụy lấy khăn tay giúp cô chà lau bụng dưới cùng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.

"Em vì sao lúc nào cũng chặt chẽ như xử nữ?" Tần Linh không đáp, cậu cũng không cần.

Cậu cầm lấy qυầи ɭóŧ giúp cô mặc vào sau đó kéo chiếc váy dài của cô xuống.

Tần Linh đẩy nhẹ cậu ra, giọng nói còn run run: "Em trễ giờ rồi. em vào trường đây."

"Được rồi, nhớ kỹ, em là người phụ nữ của anh, tốt nhất đừng có ý định quyến rũ người nào, biết không?" Cậu cầm lấy tay cô chụp lên đũng quần. Tần Linh sợ hãi rụt tay lại. Cảm thấy nơi đó đang nhô cao, hô hấp của Tần Thụy dần trở nên nặng nhọc, ánh mắt mịt mờ.

"Đừng..."

"Nó muốn em." Cậu nhìn cô chằm chằm, khàn khàn nói, "Gã đàn ông khác cũng sẽ như vậy, nếu như em quyến rũ bọn họ."

Cậu thả tay cô ra, "Đi xuống đi. Chiều anh lại đón em."

Tần Linh tựa như vừa nghe được lệnh đặc xá, tức tốc nhảy xuống xe. Khi đi được một đoạn, mới cảm thấy hạ thể phi thường đau đớn.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng bước đi từ từ.

...

Tần Linh tinh thần sa sút, ngồi ở bàn làm việc.

Lý Hạo mất tích!

Cô nhìn vào hồ sơ tìm đến địa chỉ nhà Lý Hạo, nhưng nhà đã đổi chủ. Ngày hôm qua câu ấy còn đi học, hôm nay tại sao lại biến mất?

Bỗng ánh mắt Tần Linh tràn đầy hoảng sợ, cô nhớ lại lời nói uy hϊếp của Tần Thụy ngày hôm qua.

Sẽ không phải là...

Tay cô run run. Lần trước Lục Phong bị thương cũng do cậu làm, lần này Lý Hạo mất tích chẳng lẽ cũng chính do cậu sao?

Đáy lòng cô tràn đầy lạnh lẽo, sao Tần Thụy lại trở thành như thế này chứ?

Tần Linh hít sâu một hơi, cho dù bản thân nghĩ như vậy nhưng cô muốn gặp Tần Thụy để hỏi cậu cho rõ.

...

Buổi chiều, Tần Linh không đợi Tần Thụy đưa về mà cô đã nhanh chóng chạy về biệt thự trước.

Về đến biệt thự, nhìn nơi mà cô cùng Tần Thụy đã từng có một khoảng thời gian rất hạnh phúc thì đáy lòng cô tràn đầy đau khổ và chua xót.

Khoản thời gian hai người từng cười nói, vui đùa, cùng nhau nằm xem ti vi... Từng cảnh một hiện lên trong đầu cô.

Ngồi thẫn thờ được một lúc thì nhìn thấy Tần Thụy nhanh chóng chạy về. Gương mặt cậu tuy vẫn là vẻ bình tĩnh lạnh nhạt nhưng đôi mắt lại tràn đầy lo lắng.

Đến khi nhìn thấy Tần Linh ngồi trên sô pha thì ánh mắt cậu đầy vẻ nhẹ nhõm.

Cậu từ từ đi tới, ngồi xuống cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô, bình tĩnh hỏi: "Sao không đợi anh đưa em về?"

Tần Linh quay sang nhìn cậu. Ánh mắt cô mịt mờ, có vẻ xa xăm khiến cậu hết hồn.

Cậu cảm thấy lúc này cô cách cậu rất xa, khiến cậu không thể nắm bắt được nên vội vàng lắc nhẹ vai cô: "Em sao thế?"

"Em hỏi anh, có phải Lý Hạo mất tích là do anh làm không?" Im lặng một lúc, cô bình tĩnh hỏi cậu.

Gương mặt lạnh nhạt của cậu càng thêm lạnh lùng: "Em quan tâm tên đó?"

"Có phải Lý Hạo mất tích là do anh làm không?" Cô không trả lời câu hỏi của cậu mà vẫn hỏi lại lần nữa.