Lần sau cô cũng không định đi cùng nữ chính, cô tính một mình đi vào trong núi sâu, chắc chắn trong sơn sâu ít người lui tới các loại vật càng thêm dồi dào.
Dù sao cô cũng không sợ rắn, ở trong rừng núi, bất kỳ loại thực vật nào cũng có thể trở thành vũ khí của cô, dị năng của cô có thể dễ dàng đối phó với mãnh thú, chỉ là rắn độc thì cô vốn dĩ không để vào mắt.
Hứa Lê Hương thấy cô bẻ không ít hoa đỗ quyên để đầy sọt thì khó hiểu hỏi:
"Cô lấy những bông hoa này làm gì?”
Cô ta không cho rằng Phong Tri Ý sẽ giống như trẻ nhỏ trong thôn, ăn cánh hoa này cho ngọt miệng, cô ấy lại không thiếu đường.
“Đẹp mà!”
Phong Tri Ý lại cầm một bó hoa nở rực rỡ.
"tôi lấy về cắm bình.”
Núi này hoa nở rực rỡ, không bẻ một ít mang về, Phong Tri Ý cảm thấy uổng công chuyến đi này.
Khóe miệng Hứa Lê Hương lén động, đúng là cô chủ nhà tư bản.
Có điều cô ta cũng không ngốc mà nói ra như vậy, chỉ là cười cười ứng phó:
"Trời không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng xuống núi đi? Nếu không trời tối, trời mưa đường không dễ đi.”
"Được."
Phong Tri Ý cõng sọt tre, một tay ôm một bó hoa lớn, một tay cầm ô, bước đi nhẹ nhàng cùng cô ta xuống núi.
Hứa Lê Hương lúc này mới bất tri bất giác nhận ra điểm kỳ lạ, bản thân cô ta mặc áo tơi hành động thuận tiện, chui một chuyến vào núi đi ra, đều khó tránh khỏi chật vật.
Nhưng ngược lại, Phong Tri Ý cầm ô, còn nhàn nhã tản bộ giống như đi nghỉ mát, vừa xinh đẹp lại thong dong.
Tại sao chứ? Hứa Lê Hương nghĩ không ra, rõ ràng là chui vào núi rừng bẻ rau dại đào măng giống nhau.
Mình đã quen với công việc đồng áng, tay chân chắc là so với Phong Tri Ý liễu yếu đào tơ, được nuông chiều từ bé sinh phải nhanh nhẹn mới đúng.
Vì sao mình so với Phong Tri Ý lại càng chật vật hơn vậy?
Cho đến khi đi vào thôn, Hứa Lê Hương cũng không nghĩ ra vấn đề này.
Trước khi tách ra, Hứa Lê Hương nói:
"Nếu ngày mai trời còn mưa không làm việc được thì tôi sẽ dẫn cô đi tìm một chút bên phía đông ngọn núi.”
Hôm nay bọn họ đi là phía sau núi hơi gần một chút, bên kia núi phía đông cây rừng tầng tầng trùng điệp xanh mướt, lớn hơn cũng sâu hơn, thú hoang cũng phong phú hơn.
Phong Tri Ý mỉm cười từ chối:
"Nếu ngày mai không làm việc, tôi muốn đi thị trấn một chuyến, để lần sau nhé.”
"Vậy cũng được."
Hứa Lê Hương phất phất tay tạm biệt cô:
"Vậy tôi về nhà trước đây.”
"Ừ."