Chương 2: Tái Sinh

“RẦM” một tiếng, nước lạnh như băng đổ xuống đầu, làm cho Phong Tri Ý từ trong bóng tối nhảy dựng lên.

Mới vừa loạng choạng đứng vững, mở mắt ra, tầm mắt còn rất mơ hồ. Một gương mặt gầy gò, đen nhánh xuất hiện trước mắt cô:

“Thanh niên trí thức Trần, cô không sao chứ?”

Một giây trước Phong Tri Ý còn đang đại chiến với zombie có chút ngẩn ngơ”

Trần thanh niên trí thức? Cái quái gì vậy?!

“Ồ, không sao là tốt rồi! Còn giả vờ ngất cái gì.”

Nghe được âm thanh này, thân thể theo bản năng co rúm lại, Phong Tri Ý kinh ngạc.

Một người bị zombie cho một chưởng bay vυ"t ra ngoài còn chưa từng sợ một giây nào mà bây giờ lại biết sợ hãi?

Cô cố gắng kìm lại cả người run rẩy không có sức lực, để giương mắt nhìn lên thì thấy một đôi mắt khắc nghiệt đầy ác ý:

“Không phải cô lại muốn lười biếng đấy chứ?”

Trái tim cô co rút lại, đầu óc choáng váng, một trận trời long đất lở quay cuồng.

Mắt Phong Tri Ý tối sầm lại rồi ngã về phía trước, trong lòng chỉ hiện lên một chữ:



Thảo!

Nhưng đang trong tình huống không đúng lắm, làm sao cô có thể cho phép mình ngất xỉu được?

Cho nên Phong Tri Ý rất nhanh vận dụng tinh thần lực cường đại của mình, cố gắng khởi động một tia ý thức yếu ớt.

Cũng không quá rõ rang mà cảm nhận được sau khi mình té xỉu thì người ở bên cạnh hét lên một tiếng và bắt đầu ồn ào, ầm ĩ.

Tiếng ồn kia giống như cách cả một tầng biển sâu, ong ong, không rõ ràng và đứt quãng.

“... Chuyện gì vậy... thanh niên trí thức Trần... Ngất xỉu... Ai xối nước vậy... Say nắng... Tháng ba...”

Sau đó, hình như có ai cõng mình lên rồi chạy đi.

Phong Tri Ý mơ hồ cảm nhận được máu càng ngày càng lanh, tốc độ lưu thông máu càng ngày càng chậm.

Tim và mạch đập giống như đang dần ngừng lại, thân thể dần dần lạnh như băng, đến mức dần mất hết mọi cảm giác.

Thậm chí cô còn nghe thấy tiếng nội tạng đòi đình công đến chói tai, giống như tiếng rít dài của cái chết.

Chuyện gì vậy?

Mình sắp chết à?

Là một kích mạnh nhất của zombie đã lấy mạng mình à?



Nhưng vừa rồi mới bị nước lạnh tạt vào mặt là sao?

Nước ở mạt thế quý giá như vậy, ai lại lãng phí thế?

Còn có những câu nói mình nghe không rõ như thanh niên trí thức Trần, lười biếng... đầy ác ý khiến cho bản năng sợ hãi và con mắt xa lạ đó là cái gì?

Giá buốt và nghẹt thở cùng bóng tối từ bốn phương tám hướng, trên trời, dưới đất vọt tới.

Phong Tri Ý cố gắng chống đỡ ý thức hỗn độn để không bị thôn tính mà chìm xuống.

Có lẽ vì cô không chịu buông bỏ nên hình như trong bóng tối có một chút ánh sáng yếu ớt lóe lên.

Một màu lá cây xanh biếc, vô cùng có sức sống.

Điểm ánh sáng lắc lư, càng ngày càng sáng, ánh sáng khiến Phong Tri Ý chậm rãi hít thở, cơ quan cảm giác của cô mơ hồ khôi phục một ít, cô cảm giác được mình đang bị người ta cho uống một chất lỏng không rõ.

Phong Tri Ý không có sức lực phản kháng mà để dòng nước lạnh như bằng tùy ý chảy xuống yết hầu, sau đó người này còn lẩm bẩm nói gì đó rồi mới rời đi.

Khó khăn lắm mới mở được mắt, Phong Tri Ý mơ hồ thấy mình lại nằm một mình trong một căn phòng cũ nát, mờ mịt.

Mấy người cứu mình bị sao vậy? Mình đang trên bờ vực của cái chết, tại sao không đưa mình đi bệnh viện?

Mình bị bỏ rơi rồi sao?